Nhà Báo Đặng Chí Hùng Được UNHCR Cấp Quy Chế Tỵ Nạn
BANGKOK -- Nhà báo tự do Đặng Chí Hùng đã được công nhận quy chế
tị nạn, theo tin từ trang Dân Làm Báo dưạ theo Thời Báo.
Bản tin ghi rằng:
“Hôm 8 tháng 1, 2014, văn phòng Cao Ủy Tị nạn Liên hiệp quốc (UNHCR) ở Thái Lan đã gửi đến văn phòng của Thượng nghị sĩ Canada Ngô Thanh Hải văn thư xác nhận họ đã công nhận ông Phạm Mạnh Hùng là một người tị nạn theo quy chế của UNHCR và sẽ cố gắng để khẩn cấp đưa ông Hùng đi định cư ở một nước thứ ba. Ông Phạm Mạnh Hùng là một nhà báo tự do ở Việt Nam, sử dụng bút hiệu Đặng Chí Hùng. Loạt bài viết “Những sự thật không thể chối bỏ”, “Những sự thật cần phải biết” và “Chúng ta phải làm gì” của ông trên trang mạng Dân Làm Báo nhắm vào việc cung cấp cho người đọc những thông tin về các lãnh tụ cộng sản VN mà người dân trong nước bị bưng bít hay nhồi sọ không hề biết. Các bài viết của ông, với tài liệu và bằng chứng, đã được nhiều trang mạng khác tiếp tay truyền tải và khiến cho nhà cầm quyền CS lo sợ và bực bội, nhất quyết phải bắt ông cho bằng được. Ông Hùng đã phải trốn sang Cam Bốt rồi từ đó chạy sang Thái Lan, nhưng gần đây, mật vụ CS VN đã sang tận Thái Lan nhờ cảnh sát Thái bắt giữ ông, và yêu cầu Thái trục xuất ông Hùng về Việt Nam.
Hôm 16/12, Thượng nghị sĩ Ngô Thanh Hải đã gửi đến văn phòng UNHCR một văn thư
kêu gọi Cao ủy bảo vệ ông Đặng Chí Hùng.Bản tin ghi rằng:
“Hôm 8 tháng 1, 2014, văn phòng Cao Ủy Tị nạn Liên hiệp quốc (UNHCR) ở Thái Lan đã gửi đến văn phòng của Thượng nghị sĩ Canada Ngô Thanh Hải văn thư xác nhận họ đã công nhận ông Phạm Mạnh Hùng là một người tị nạn theo quy chế của UNHCR và sẽ cố gắng để khẩn cấp đưa ông Hùng đi định cư ở một nước thứ ba. Ông Phạm Mạnh Hùng là một nhà báo tự do ở Việt Nam, sử dụng bút hiệu Đặng Chí Hùng. Loạt bài viết “Những sự thật không thể chối bỏ”, “Những sự thật cần phải biết” và “Chúng ta phải làm gì” của ông trên trang mạng Dân Làm Báo nhắm vào việc cung cấp cho người đọc những thông tin về các lãnh tụ cộng sản VN mà người dân trong nước bị bưng bít hay nhồi sọ không hề biết. Các bài viết của ông, với tài liệu và bằng chứng, đã được nhiều trang mạng khác tiếp tay truyền tải và khiến cho nhà cầm quyền CS lo sợ và bực bội, nhất quyết phải bắt ông cho bằng được. Ông Hùng đã phải trốn sang Cam Bốt rồi từ đó chạy sang Thái Lan, nhưng gần đây, mật vụ CS VN đã sang tận Thái Lan nhờ cảnh sát Thái bắt giữ ông, và yêu cầu Thái trục xuất ông Hùng về Việt Nam.
Trong văn thư gửi Thượng nghị sĩ Ngô Thanh Hải, bà Mireille Girard, đại diện văn phòng UNHCR ở Thái Lan cũng xác định đã theo dõi sát tình trạng của ông Hùng từ ngày ông bị bắt và đưa về trại giam của Bộ di trú ở Suan Phlu. Bức thư viết, văn phòng đã can thiệp nhiều lần với chính phủ Thái. Văn thư viết, “Nhận thức nguy cơ đang tiếp diễn về việc trục xuất, UNHCR đang tìm cách tái định cư khẩn cấp ông Phạm Mạnh Hùng sang một nước thứ ba.”...”
“Nhận thức nguy cơ
đang tiếp diễn về việc trục xuất, UNHCR đang tìm cách tái định cư khẩn
cấp ông Phạm Mạnh Hùng sang một nước thứ ba.”
Tôi gọi họ là Anh Hùng
Đặng Chí Hùng
Trong cuộc
chiến mà Bên thắng cuộc (theo cách gọi của tác giả Huy Đức) đã được đặt vào thế
“tất nhiên phải thắng” như tôi từng chứng minh trong 2 bài“Những sự thật cần phải
biết - phần 1” thì không thể đem thành bại ra mà luận anh hùng...
Cứ mỗi độ
xuân về, những ngày tháng 3 cho đến cuối tháng 4, đã gần 40 năm qua chúng ta
thường được nghe những luận điệu lặp lại của những người cộng sản chuyên nghề
ngậm máu phun người và làm thí ít mà báo cáo láo thì nhiều về cái gọi là “Chiến
thắng lẫy lừng” thì tôi lại phải xuống bút.
Có lẽ tôi
không cần phải nói lại về bản thân tôi vì tôi chẳng có cái gốc “Ngụy” để mà đi
“chống phá” cách mạng. Nhưng tôi thấy cần phải luận anh hùng với đôi dòng để bạn
đọc thấy trong cuộc chiến mà Bên thắng cuộc đã được đặt vào thế “tất nhiên phải
thắng” thì không thể đem thành bại ra mà luận anh hùng...
Tại sao tôi
nói như vậy? Vì trong cuộc chiến phi nghĩa mà cộng sản gây ra khiến nhân dân
điêu linh (Xin xem thêm “Những sự thật không thể chối bỏ - phần 13”) thì kẻ thắng
đã được đặt vào thế “được thắng”, còn người “thua” thì thực tế họ không thua mà
họ đang thắng trong lòng chúng tôi, những người dù sinh sau đẻ muộn.
Một chế độ
nào cũng có những khuyết điểm, Việt Nam Cộng Hòa không là ngoại lệ, nhưng ở chế
độ đó con người đúng nghĩa là con người, ở đó con người không phải con vật, con
thú cho nhà cầm quyền muốn làm gì thì làm như chế độ tôi đang phải sống. Điều
này tôi đã chứng minh ở “Những sự thật cần phải biết - phần 2”. Nói như vậy để
chúng ta thấy rằng tôi không có ý ca ngợi VNCH một cách vô lý. Trong con mắt của
tôi, đó là một chế độ đáng sống hơn vạn lần so với cộng sản ngày nay. Và nếu được
cho lựa chọn thì tôi sẽ quay ngược thời gian về làm người lính VNCH – vì với
tôi họ là “Anh Hùng”!
Đã cuối
tháng 3 gãy súng (theo lời tác giả Cao Xuân Huy) của gần 40 năm sau cuộc chiến
mà ở đó những người anh hùng đã gục xuống vì chính nghĩa. Họ đã gãy súng nhưng
họ thực sự là anh hùng. Hãy bình tĩnh nhìn lại họ để xem những gì tôi gọi họ -
những người lính VNCH là anh hùng có gì sai không?
Thứ nhất,
trong khuôn khổ bài 1,2 “Những sự thật cần phải biết” tôi đã chứng minh rằng:
VNCH không phải là “ngụy” và những người lính VNCH phải gục ngã vì họ bị ép phải
thua và không còn khả năng để chiến đấu. Họ không thể dùng tay không đánh nhau
với đoàn quân đông đảo có vũ khí, đạn dược áp đảo đang tiến theo thế cờ chính
trị. Như vậy họ không phải là những người bại trận. Trên thực tế họ bị ép phải
“thua”.
Thứ hai, với
khẩu hiệu “tổ quốc – danh dự - trách nhiệm” thì quân lực VNCH đã chiến đấu cho
tự do miền nam hơn 20 năm trời. Họ không phải là những kẻ đi gây chiến, xâm lược
nước khác, khủng bố như cộng sản (Xin xem thêm “những sự thật cần phải biết -
phần 3,4”). Vậy cớ sao họ vì an ninh, vì quốc gia mà chiến đấu không thể gọi họ
là anh hùng?
Thứ ba, nhìn
lại cuộc chiến VNCH và VNDCCH thì ai cũng thấy gương của những ông tướng dám tuẫn
tiết theo thành như trường hợp của tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng... Vậy ai
còn có thể nói quân lực có những người anh hùng đó không anh hùng? Dám chết cho
lý tưởng của mình, dám chết vì thấy rằng mình dù bị ép thua nhưng cũng có trách
nhiệm trong nỗi đau đó có thể gọi là anh hùng không? Có! Rất xứng đáng gọi họ
là những anh hùng.
Thứ tư, khi
so sánh với quân đội nhân dân VN hiện nay tôi càng thấy sự khác biệt của những
người anh anh hùng và những kẻ “tự phong anh hùng”. Nếu quân lực VNCH có Ngụy
Văn Thà và đồng đội sẵn sàng hi sinh vì biển đảo tổ quốc thì quân đội nhân dân
cộng sản không dám “ho” một tiếng với Trung cộng bắn ngư dân và con “tri ân” giặc
như một đứa con nít đang xu nịnh đám giang hồ mất nết. Vậy ai là anh hùng các bạn
cũng đã biết rồi chứ?
Thứ năm, sau
khi cuộc chiến kết thúc, hàng triệu người lính VNCH còn kẹt lại ở VN chịu
thương tật, không ai giúp đỡ, không có lương hưu nhưng họ vẫn sống thẳng thắn
và điềm đạm. Trong khi đó quân đội cộng sản tự cho mình là anh hùng thì lại vì
cái sổ hưu mà đang cố bám lấy cái đảng khủng bố, độc tài và chịu làm thân nô lệ
cho Tàu. Vậy ai là anh hùng? Xin giành sự suy ngẫm này cho chính các vị tướng
già quân đội cộng sản.
Còn rất nhiều
bằng chứng nhưng tôi xin chỉ nêu 5 điều chính cho thấy những người mà tôi gọi
là anh hùng – những người lính VNCH là hoàn toàn có cơ sở. Cuộc chiến mà họ phải
thua dù họ có chính nghĩa không có ý nghĩa. Điều ý nghĩa đọng lại cho mãi sau
này đó là họ đã từng là những người anh hùng, họ xứng đáng được tôn vinh và
quan trọng hơn họ đang thắng trong cuộc chiến trong lòng con dân Việt Nam!
Xin ngả mũ
tri ân những người lính VNCH - Những người anh hùng - Những người đã đặt nền
móng cho ý chí không chịu khuất phục cộng sản khát máu!
Đặng Chí Hùng
Đặng Chí Hùng
TBCC
Nhà báo Đặng chí Hùng năm nay 31 tuổi. Mặc dù sinh ra trong một gia đình
cả bố và mẹ đều là đảng viên trung kiên của đảng CSVN, nhưng ngay từ nhỏ anh đã
có những hoài nghi về chế độ. Năm 1997, lúc đang học lớp 10, anh đã bỏ công tìm
đọc nhiều cuốn sách về chiến tranh VN và về ông Hồ Chí Minh. Việc tìm hiểu này
được tiếp tục khi anh vào học Đại học Bách Khoa Hà Nội năm 2000. Càng tìm hiểu
anh càng thấy mẫu thuẫn giữa những điều sách, báo,loa, đài CS tuyên truyền và
thực tế xã hội.
Trong thời gian học đại học, nhờ có khả năng chuyên
môn về kỹ thuật, anh đã tự túc bằng nghề sửa máy tính và điện thoại di
đông. Tốt nghiệp năm 2006, anh tiếp tục sống bằng nghề này và khá thành
công về mặt doanh nghiệp.
Do tham dự các cuộc biểu tình chống Trung Cộng vào các năm 2007, 2008,
cơ sở thương mại của anh bị đóng cửa và anh không thể xin việc làm tại các cơ
quan công sở. Đồng thời gia đình anh cũng áp lực buộc anh phải thuần phục đảng
và nhà nước.
Nhưng thay vì quy thuận, anh đã chuyển qua chống đối bằng ngòi bút với
các bài viết phân tách sự tàn hại của đảng CSVN và lột trần mặt nạ của Hồ Chí
Minh qua các loạt bài “Những sự thật không thể chối bỏ”
và “Những sự thật cần phải biết”.
Vì vậy công an CS đã truy lùng và bắt hụt anh nhiều lần. Nhưng cũng vì thái độ
và hành động chống đối đảng và chế độ, gia đình và vợ con đã xa lánh anh! Từ
đầu năm 2010 anh cũng tham gia hoạt động trong phong trào nghiệp đoàn của Ủy
ban Bảo vệ Người Lao động Việt Nam để giúp đỡ công nhân và dân oan. Các bài
viết của anh được quảng bá rộng rãi trên nhiều trang mạng, lôi cuốn đông đảo
độc giả khắp năm châu.
Năm 2012, bị áp lực từ gia đình anh phải rời Hà Nội vào Sài Gòn sinh
sống. Tại đây anh đã liên lạc và cộng tác với Đài ĐLSN. Vì tình hình an ninh
ngày càng tồi tệ, ngày 10 tháng 2, 2013, từ Sài Gòn anh đi theo cửa khẩu
Mộc Bài – Tây Ninh đào thoát qua Campuchia . Hai tháng sau, anh đến được
Bangkok, Thái Lan.
Tại Bangkok, anh tiếp tục viết bài vạch trần sự thật về chế độ CS. Kể từ
tháng 5, 2013, anh cộng tác toàn thời với Đài ĐLSN. Ngoài việc phụ trách một số
chuyên mục phát thanh, anh còn giúp thực hiện các công tác nghiên cứu cho Đài
và cho Lực Lượng Cứu Quốc. Anh cũng đã nạp đơn xin Phủ Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp
Quốc (UNHCR) cho hưởng quy chế tỵ nạn chính trị. Ngày 3 tháng 7, 2013 anh được
UNHCR cấp giấy xác nhận hồ sơ của anh đang được xem xét.
Ngày 12 tháng 12, 2013, lực lượng cảnh sát Thái đã
vây bắt anh tại nơi trú ngụ, theo yêu cầu của nhà cầm quyền CSVN với lý do anh
phạm các tội hình sự tại Việt Nam. Trong nhà giam, cán bộ an ninh CSVN giả danh
nhân viên sứ quán đến thẩm vấn anh nhiều lần, trước thì hăm dọa, sau thì dụ dỗ
anh ký tên vào biên bản và đồng ý trở về Việt Nam. Anh cương quyết phủ nhận các
cáo buộc và không ký tên vào các biên bản do nhân viên CSVN soạn thảo.
Chiều Thứ Sáu, 13 tháng 12 năm 2013, anh bị đưa ra xét xử tại tòa án
Ratchada ở Bangkok, về tội cư trú bất hợp pháp ở Thái Lan. Năm giờ chiều cùng
ngày cảnh sát chuyển anh đến IDC (Immigration Detention Center), nơi giam giữ
người nước ngoài cư trú bất hợp pháp tại Thái.
Chiều Thứ Hai, 16 tháng 12, luật sư của UNHCR đã đến IDC gặp anh. Luật
sư do Đài ĐLSN thuê bào chữa cho anh cũng đã tiếp xúc với anh . Việc dẫn độ anh
về Việt Nam sẽ không xẩy ra nếu UNHCR cấp cho anh quy chế tỵ nạn chính trị./.
Một số bài viết khác
Đã đăng:
http://danlambaovn.blogspot.com/…/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-2-ho.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-3-bac.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-4.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-5-noi.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-6-du.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/06/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-7-tri.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/07/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-8-ai.html
http://danlambaovn.blogspot.com/…/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-9-ho.html
http://danlambaovn.blogspot.com/2012/07/nhung-su-that-khong-choi-bo-phan-10.html#.UAhHUHBhNBp
Đặng Chí Hùng nói về hiểm họa
mất nước
Đặng Chí Hùng tâm tình với
thính giả
Đặng Chí Hùng – Những mầm non
không còn chết yểu
No comments:
Post a Comment