Nhận
định của ông Lữ Văn Lưu xung quanh tên bộ đội Điếu Cày Nguyễn Văn Hải
Điếu Cày: Hãy xếp lại quá khứ, xếp sự khác biệt, để cùng đấu tranh
Friday, October 31, 2014
Nhà báo Lý Kiến Trúc ở Little Saigon gửi câu hỏi, “Trong bối cảnh chính trị nhân văn phức tạp của cộng đồng Việt hải ngoại và các nhà đấu tranh dân chủ, những thành phần cấp tiến trong nước, sự tiếp cận còn rất nhiêu khê, còn bị bưng bít và dễ bị 2 phía chụp mũ. Ông sẽ giải quyết sự bế tắc này bằng cách nào?”
Blogger Điếu Cày liên tục nhận được những tràng vỗ tay tán thưởng của đồng hương từ những câu trả lời của ông.
Ông Nguyễn Văn Hải với bút hiệu là Điếu Cầy, là một blogger ở Việt Nam. Ông là một thành viên sáng lập Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do vào tháng 9, 2007. Nhân dịp Thế Vận Hội tại Bắc Kinh vào năm 2008, Ô. Điếu Cầy đã tham dự cũng như tường thuật về cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lăng lãnh hải ở Biển Đông của Việt Nam. Ông bị chính quyền Cộng Sản bắt giữ vào ngày 20-4-2008 tại Saigon và bị kết tội trốn thuế và lãnh án 30 tháng tù. Đáng lý ra, ông được trả tự do vào tháng 10, 2010, nhưng án tù của ông bị gia hạn một cách tùy tiện vì lý do chính quyền Cộng Sản muốn điều tra thêm về ông.
Vào tháng 9, 2012, Ô. Điếu Cầy bị mang ra tòa xét xử lần thứ hai về tội tuyên truyền chống nhà nước cùng với hai bloggers khác là Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải. Ô. Điếu Cầy bị một án nặng nề nhất với 12 năm tù. Vào tháng 3, 2012 cựu Dân Biểu Quốc Hội Hoa Kỳ Joseph Cao và BPSOS đã tung ra một chiến dịch vận động hành lang để đòi trả tự do cho một số tù nhân chính trị trong đó có Ông Điếu Cầy. Vào tháng 4, 2012, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ kêu gọi chính quyền thả tự do cho Ông Điếu Cầy và những bloggers khác. Vào tháng 5, 2012, Tổng Thống Hoa Kỳ Obama tuyên bố rằng “Chúng ta không thể quên những nhà báo như blogger Điếu Cầy, mà việc bắt bớ ông trùng hợp với cuộc đàn áp tập thể báo chí quần chúng tại Việt Nam.”
Vào ngày 21-10-2014, Ông Điếu Cầy đã được trả tự do và lập tức bị tống xuất qua Mỹ sau 6 năm 6 tháng và 20 ngày trong 11 nhà tù của Cộng Sản.
Trước khi đến tham dự buổi tiếp tân này, tôi nghĩ hôm nay là một ngày vui cho anh Điếu Cầy, cho tôi và nhiều người khác. Nhưng sau đúng 20 phút đầu tiên, một vài kẻ chống cộng cực đoan, nhân danh dân chủ tự do bắt đầu quậy phá buổi tiếp tân thân mật này thành một cuộc hỏi cung nghi can của một cơ quan điều tra tội phạm.
Kẻ đầu tiên quậy phá đặt ra hai câu hỏi xem ra vô hại, (1) Anh nghĩ thế nào về cuộc chiến do CSBV phát động từ 8-12-1960 – 30-4-1975 và (2) Anh nghĩ gì về Hồ Chí Minh?
Anh Điếu Cầy đã trả lời rằng đa số những người ở trong nước bị bưng bít thông tin. Khả năng tiếp nhận thông tin rất giới hạn mà đưa ra những quyết định có thể sai lệch. Nên ở đây xin để cho lịch sử phán xét khi có đủ thông tin. Tôi xin miễn bình luận ở đây.
Vấn đề là hắn không cho anh Điếu Cầy tự do bầy tỏ ý kiến của anh mà cố tình ép anh Điếu Cầy phải thành khẩn chấp cung, Hắn lớn tiếng hỏi tiếp: Chúng tôi muốn biết ý kiến riêng của anh.
Anh Điếu Cầy điềm tĩnh lập lại câu trả lời trước: “Khi quý vị đưa ra một quyết định, một nhận xét về một vấn đề nào, nó tùy thuộc vào lượng thông tin tiếp nhận được. Cho nên quyết định đúng hay sai tùy thuộc vào lượng thông tin nhiều hay ít. Chúng ta đã có đủ thông tin chưa? Lịch sử sẽ phán xét. Một mình cá nhân tôi không thể phán xét.”
Vẫn không hài lòng về câu trả lời này hắn không buông tha cho anh Điếu Cầy và gay gắt đối chất lại như thể một quan tòa hỏi cung một nghi can ở tòa án : “Tôi không bảo anh phán xét. Tôi hỏi ý kiến của anh thôi. Tôi không muốn anh phê bình. Tôi muốn biết ý nghĩ của anh về cuộc chiến đó.”
Rõ ràng là tên quậy phá này đã đi quá trớn, trà đạp lên quyền tự do của người khác, nên một khán thính giả trong hội trường trước sự bất công đã phải can thiệp: “Tôi đề nghị với anh như thế này. Đây là một nước tự do. Báo chí tự do. Mọi người có quyền phát biểu ý kiến. Nếu người ta không muốn phát biểu ý kiến, anh đừng ép buộc người ta phát biểu ý kiến. Cái lối đó là lối Cộng Sản.”
Những tiếng vỗ tay đồng loạt ủng hộ trong hội trường vang lên đã giúp chấm dứt giọng điệu tra khảo diễn giả Điếu Cầy của tên phá rối đầu tiên.
Ngay sau đó một tên quậy phá thứ hai lên phát biểu. Hắn tự giới thiệu là một cựu sĩ quan Không Quân VNCH. Hắn đổ hết tội của CSVN lên đầu một anh binh nhì Bộ Đội bị cưỡng bách đi lính cho miền Bắc trong một cuộc đấu tố công khai trên một đất nước tự do Hoa Kỳ: “Tôi là nạn nhân của anh. Cách đây … (âm thanh không rõ) năm, khi anh đưa quân vào xâm lăng nước VNCH chúng tôi. Trở lại quá khứ, đất nước VNCH chúng tôi được công nhận bởi 112 nước trong thế giới tự do và là quan sát viên thường trực của Hội Đồng Bảo An LHQ và cũng là thanh viên của của Liên Hiệp Quốc Hội Âu Châu. Chúng tôi có chính nghĩa. Tôi nghĩ rằng ngày 30/4 anh cũng ở trong đoàn quân đó vào để gọi là giải phóng. Danh từ giải phóng và thống nhất của mấy anh 40 năm nay dồng bào ở trong nước và hải ngoại hiểu rõ rồi. Sau đó tôi cũng bị tù đầy. Ngày hôm nay tôi lưu vong qua đây, còn sống đây để gặp anh. Tôi chỉ hỏi một câu hỏi với cá nhân anh thôi, trong 40 năm nay, trong 10 năm, 15 năm, anh đã tỉnh ngộ được rằng chế độ Cộng Sản là sai trái và độc tài, cho nên anh mới trở thành một blogger báo chí tự do. Với tấm lòng trung thực của một người làm báo , tôi xin hỏi anh rằng cá nhân anh thôi, đối với tôi là một nạn nhân còn đây, có phải ngày đó là ngày một nước đi xâm lăng một nước hay không?”
Ô. Điếu Cầy đã điềm tình trả lời một cách đáng khâm phục: “Trong cuộc chiến này, chúng ta đều là người Việt Nam cả. Hãy đặt mình vào vị tri của tôi khi đặt câu hỏi đó. Lúc đó tôi cũng chỉ mới 18 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên trong xã hội Cộng Sản và anh biết rằng truyền thôn và giáo dục của họ như thế nào. Chính quyền nào công dân đó. Bởi vậy, nếu anh là tôi vào thời điểm ấy vào vị trí của tôi, anh sẽ quyết định như thế nào? Anh có nghĩ rằng tôi là người đi xâm chiếm anh không?
Chúng ta là người Việt Nam cả, nhưng chủ nghĩa này chủ nghĩa kia, học thuyết này học thuyết kia đã phân chia chúng ta thành hai phía và gây ra cuộc chiến giữa những người anh em với nhau. Mấy chục năm qua, nếu chúng ta không nói lên sự hàn gắn, dân tộc này, vết cắt đó mãi mãi không hàn gắn được. Nếu ngày hôm nay anh vẫn giữ ở trong lòng mối hận thù, tất cả những gì chúng tôi đấu tranh ở bên kia và sang đến đây, những hi sinh mà Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do và nhiều anh em trong nước đang nhìn sang các cộng đồng bên này khi tiếp đón chúng tôi, họ sẽ thấy như thế nào?”
Hội trường lại vang lên những tiếng vỗ tay tán thưởng khi anh Điếu Cầy chấm dứt phần giải đáp. Nhưng tiếp ngay sau đó một cựu quân nhân khác, một khuôn mặt quen thuôc trong sinh hoạt cộng đồng, đó là ông Nguyễn Kim Hùng đã lên phát biểu ý kiến. Một lần nữa ông này cũng lại đổ tội ác chiến tranh của CSVN lên đầu nhà báo Điếu Cầy: “Theo một cuộc hội luận của anh ở California, anh có nói lá cờ chỉ là biểu tượng. Biểu tượng có thể thay đổi. Chúng tôi tiếp nhận điều đó. Mục đích đấu tranh đem lại tự do dân chủ cho dân tộc Việt Nam ở quốc nội là mục đích chính và đó là mục đích không thay đổi. Tôi cũng chấp nhận chuyện đó. Tôi muốn hỏi bây giờ anh đã qua đây, đứng với chúng tôi tiếp tục đấu tranh, biểu tượng của anh là gì? “
“Câu hỏi thứ hai, trước kia anh là Bộ Đội của miền Bắc thì phải nói là các anh đã cưỡng chiếm miền Nam của chúng tôi. Dầu muốn dầu không, dầu ít dầu nhiều, anh cũng góp một phần nhỏ vào việc chiếm miền Nam của chúng tôi và hiện tại xã hội Việt Nam đã đưa dân tộc Việt Nam xuống tận cùng của đạo đức. Tất cả đều là tận cùng. Các công chuyện anh đã tham gia giải phóng, các anh nói giải phóng, nói chúng tôi là ngụy. Anh cho các chuyện đó là công hay là tội đối với cá nhân của anh. Anh đã là một trong những thành phần góp vô để cưỡng chế miền Nam chúng tôi.”
Ô. Điếu Cầy đã điềm tĩnh trả lời như sau: “Tôi muốn bà con hôm nay hiểu rằng chúng ta đến đây gặp nhau là tổ chức một cuộc hội luận. Những vấn đề được trao đổi với nhau trên tinh thần xây dựng một đất nước, chứ không phải hôm nay tới đây để một số người đưa ra đấu tố như năm 1956 của thế kỷ trước. Đó là một điều không phù hợp với giá trị dân chủ.”
“Khi chúng ta đấu tranh cho giá trị dân chủ, chúng ta phải hiểu rằng tất cả mọi người mọi nhóm trong xã hội đều có quyền biểu đạt ý kiến cá nhân, ý kiến nhóm của mình, và có quyền có biểu tượng riêng. Những nhóm khác nhau hay giống nhau đều tôn trọng biểu tượng của nhau, nhưng không áp đặt giá trị của mình lên người khác. Chúng tôi ngưỡng giá trị dân chủ đó cho nên chúng tôi đấu tranh để chống sự áp đặt của chính quyền CS lên người dân Việt Nam. Chúng tôi không thể tránh độc tài đỏ mà sang đây lại bị áp đặt một cái khác. Những người đã cho rằng cờ từ thời nhà Nguyễn để lại là lá cờ của tổ tiên đại diện cho giá trị tự do dân chủ, thì không sử dụng nó để áp đặt giá trị của mình lên người khác.”
Một lần nữa hội trường vang lên những tiếng vỗ tay ủng hộ lời giải đáp của anh Điếu Cầy. Rất may chỉ có ba nhân vật này đã công khai đánh phá anh Điếu Cầy. Thật tình đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu được nguyên do nào khiến họ có ác cảm với người tù lương tâm với khi phách anh hùng như vậy. Căm thù một anh binh nhì Bộ Đội ư? Nếu thế thì đừng trách bọn VC đã bỏ họ vào những trại tù cải tạo. Ghen tức ư? Có thể vì anh Điếu Cầy được người Việt hải ngoại kính phục và được bao nhiêu giải thưởng quý trọng. Trong sáu năm qua Nhà Báo Điếu Cầy đã được trao một số giải thưởng về nhân quyền và tự do báo chí: Giải Nhân Quyền Việt Nam 2008, Hellman-Hammett Award 2009 của Human Rights Watch và International Press Freedom Award 2013 của Committee to Protect Journalists. Ngoài ra, Ông Điếu Cầy còn được Amnesty International vinh danh là một tù nhân lương tâm và Civil Rights Defender chỉ định Ô. Điếu Cầy là Human Rights Defender của tháng.
Thật sự tôi cũng không hiểu được vì lý do gì mà những người kẻ quá khích như thế lại chống Cộng Sản độc tài vì chính họ đã tỏ ra bản chất độc tài. Họ muốn Việt Nam thành một nước tự do dân chủ ư? Không chắc. Vì những hành động của họ đưa đến hậu quả nghiêm trọng là đẩy những người yêu chuộng tự do thực sự về phía độc tài. Trước khi có buổi tiếp tân, Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington-DC, Maryland và Virginia đã quyết định không đón tiếp, không yểm trợ, và không tham dự buổi tiếp tân anh Điếu Cầy.
Đa số những người tham dự buổi tiếp tân đã nghĩ gì về anh Điếu Cầy và một thiểu số quậy phá? Tốt hơn hết là hãy nghe chính những người này nói gì.
Mở đầu cuộc hội luận, Ô. Trần Quang Duật, đã lên phát biểu rằng ông là một cựu Thiếu Tá TQLC-VNCH đã đi tù ở miền Bắc. Ông hân hoan chào đón Ô. Điếu Cầy, một cựu bình nhì của Bộ Đội CSVN, trở về với cộng đồng để cùng tranh đấu cho tự do và dân chủ.
GS Kim Oanh nhận xét rằng Ô. Điếu Cầy từ 2006 đã đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền và bảo vệ quê hương chống quân xâm lược Trung Quốc. Ô. Điếu Cầy đã kêu gọi chúng ta hãy cùng nhau đứng dưới một lá cờ để đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc và đất nước. Ông cũng đã xác nhận rằng lá cờ vàng có từ thời Nhà Nguyễn (Vua Thành Thái). Đó là lá cờ tổ quốc, đại diện cho tự do dân chủ. Ô. Điếu Cầy đã tuyên bố ông là một phần của chúng ta. GS Kim Oanh nhân dịp đã tặng cho Nhà Báo Điếu Cầy một chiếc khăn quàng cổ với hình lá cờ Vàng.
Cô Nguyễn Thị Ngọc Giao, Chủ Tịch của Tiếng Nói của Người Mỹ Gốc Việt (Voice of Vietnamese Americans) nói rằng cô xin được tỏ lòng ngưỡng mộ Ô. Điếu Cầy, cám ơn Ô. Điếu Cầy và gia đình của ông và tất cả mọi người ở Việt Nam đã cùng với ông tranh đấu trong những năm qua. Cô rất vui mừng thấy ông mạnh khỏe, tinh thần minh mẫn, và rất là cương quyết dù sau nhiều năm trong tù.
Cô Phạm Quế Chi là một người trẻ đầu tiên phát biểu rằng Cô là một người Mỹ gốc Việt. Cô tôn trọng mọi người tiếng Mỹ gọi là có “gut”, nghĩa là có khí phách, giám đứng lên nói ra những gì mình thực sự tin. Cô nói Cô rất khâm phục Ô. Điếu Cầy cũng như những anh chị bloggers trẻ và lớn đã bị đánh đập, gia đình bị hại, mất việc vẫn giám đứng lên chống chế độ Cộng Sản. Ông Điếu Cầy ngồi đây ông vẫn bảo vệ ý tưởng riêng của mình. Ông không bị Cộng Sản chèn ép cũng như không bị cộng đồng Việt Nam chèn ép, buộc phải theo ý của họ. Cô đi Hướng Đạo, cô trọng lá cờ Hướng Đạo. Sống ở Mỹ, cô trọng lá cờ Mỹ. Là một phần của người Việt Nam ở Mỹ, cô trọng lá cờ của cộng đồng Việt Nam, nhưng đó là quyền của cô. Không ai có thể bắt buộc cô làm như vậy.
Một người trẻ khác: “Đầu tiên cháu cám ơn chú Điếu Cầy đã hiện diện ở đây và chia sẻ với cộng đồng hải ngoại một số suy nghĩ. Là một người trẻ Việt Nam qua Hoa Kỳ lúc 9 tuổi, cháu rất cảm phục tinh thần hi sinh của chú Điếu Cầy. Chú đã đứng lên để tranh đấu cho nhân quyền và tự do cho Việt Nam có tương lai lớn hơn. Cháu nghĩ là chú Điếu Cầy, các bác các chú ở đây cùng với cháu có một giấc mơ Việt Nam có dân tộc hơn, có nhân quyền hơn, cho tương lai của các con các cháu của con biết là Việt Nam vẫn còn tồn tại, chứ không bị CSVN hay Tầu tới xâm lược. Cháu muốn nói thêm là cháu rất bằng lòng với câu nhận xét của chú Điếu Cầy là mình là người Việt Nam hết, hãy nói lên những lời đoàn kết, chứ không phải là chia rẽ. Cháu nhận xét là phải có sự đoàn kết, nước Việt Nam mới có thể có một tương lai tốt hơn. Nếu có những ý kiến không hay hay không đoàn kết, cháu nghĩ là những người CSVN sẽ rất vui mừng vì họ đã đem lại sự chia rẽ trong cộng động Việt Nam ở hải ngoại.”
Nhà Văn Phong Thu: “Anh là một nhân vật mà tôi đã viết trong sách của tôi xuất bản vào 2012. Anh là người tôi ngưỡng mộ là vì anh là người đầu tiên chống Tầu. Mà anh biết chống Tầu là chống ông cố nội của CSVN rồi. Như anh đã nói, chúng ta đổ tất cả những tội của Cộng Sản lên đầu anh Điếu Cầy thì cũng tội cho anh. Bởi vì như thế này. Tất cả chúng ta Nam và Bắc đều là nạn nhân của chế độ Cộng Sản. Tôi ở miền Nam, tôi phải theo chế độ của miền Nam vì ba của tôi đi theo Cộng Hòa lần đầu tiên mới thành lập. Ba tôi đã hi sinh trên chiên trường, nhưng tôi không nghĩ là anh Điếu Cầy đã bắn ba tôi chết, bởi vì anh cũng là nạn nhân của Cộng Sản.”
Một người trẻ tự giới thiệu là Chính: Cá nhân tôi rất khâm phục những anh em ở trong nước như anh Điếu Cầy và những anh em bloggers khác. Mỗi tối tôi lên máy tôi coi người nào bị đàn áp, người nao bị tù đầy. Lòng tôi đau cắt như vầy nhưng tôi không biết cách nào để giúp đỡ được anh em ở trong nước. Khi các anh ra đây bị những chuyện hiểu lầm, tôi rất là búc xúc. Tôi cũng rất lấy làm vui khi thấy các anh rất là chín chắn đối phó với …. (âm thanh nghe không rõ), chúng tôi rất là yên tâm. Tôi có một lo âu là không biết mấy anh chị ở trong nước thấy anh bị như vậy có nản lòng hay không, Do đó tôi muốn gửi một message (thông điệp) cho những anh em ở trong nước rằng có một số đông thầm lặng, có thể không ồn ào cho lắm, sẵn sàng góp công góp sức với quý anh. Chúng ta phải tích cực hơn trong việc nối kết với đám đông thầm lặng.
Không phải người cựu quân nhân nào cũng có một tư tưởng hẹp hòi. Ông Phạm Văn Tiền, cựu thiếu tá Quân Lực VNCH đã viết về anh Điếu Cầy và những kẻ chống cộng bằng mồm như sau:
“Niềm vui chưa được bao lâu thì những kẻ luôn chống cộng bằng mồm, những thành phần chống cộng cực đoan trong cộng đồng Người Việt tại hải ngoại, thay vì mở rộng vòng tay chào đón người anh hùng chống cộng để an ủi giúp đỡ, thì lại tìm mọi cách mọi phương tiện để cố tình hạ nhục giết chết tên tuổi Điếu Cày.”
“Chúng ta có nguyền rủa cộng sản 30 năm, 50 năm v.v… thì cộng sản vẫn là cộng sản không làm chúng suy yếu tí nào. Lật đổ được cộng sản hay không là do chính bàn tay của người dân trong nước mà đại diện là những nhà đấu tranh trong lòng chế độ như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Lê Thị Công Nhân, Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Văn Đài, Trần Huỳnh Duy Thức… Người Việt hải ngoại chỉ có khả năng tiếp sức, hỗ trợ và sức mạnh của chúng ta là sự kết hợp nhuần nhuyễn với nhau. Những tổ chức tự xưng là ủy ban nầy chính phủ nọ để rồi về giải phóng quê hương là những tổ chức mộng du không tưởng. Họ chỉ là những con rối dao to búa lớn chuyên phá hoại chẳng làm nên tích sự gì!”
“Hãy thông cảm và đón nhận những sự hy sinh phi thường của những người cộng sản phản tỉnh. Việc mở rộng vòng tay tiếp đón hỗ trợ Điếu Cày và nhiều nhà đấu tranh dân chủ khác tại quê nhà mới là điều cần thiết, nhất trong giai đoạn sống còn của đất nước hiện nay.”
Chí lý thay nhận xét của Ông Phạm Văn Tiền
Trần Quốc Nam (Tác giả gửi đăng)
Arlington ngày mùa lễ Thanksgiving
Bộ đội Cụ Hồ Nguyễn Văn Hải
Link from Canada:
I. E-mail số 1.
Anh Quyen ,
1- Co ai
biet DC. roi bo doi cs. luc nao khong ?
2- DC. o
trong Bo Doi bao lau ? Chuc vu sau cung ?
3- Luc nao
thi con gai cua DC. di CANADA ? Truoc hay sau khi DC. bi bat ?
4- Gia
Canh tai chanh ra sao ? Ai yem tro $$$ tai chanh cho co nay di Canada?
Gia dinh hay cs? hay ban tay long la ????
Hieu duoc ro cac van de tren la hieu mot phan nao y do cua DC.
L. V. Luu.
II.
E-mail thứ 2
From : L. V. Luu
Anh Quyền ,
Mấy hôm nay chắc cũng tốn nhiều thời giờ để xem email
tranh luận vụ Đ.C.
Nghĩ thật buồn , nhiều người tôi hy vọng có kế sách
DIỆT CỘNG , nhưng nhìn lại họ
chỉ lo” lặt lá “ chớ không nghĩ cách “đốn cây” .
Chuyện Đ.C. , đáng lẽ phải xét :
- TẠI SAO VC PHÓNG THÍCH D.C. ?
VC. có những lợi gì ? nên nhớ rằng cs. làm việc gì
cũng có kế hoạch lâu dài
Không có quyết định cá nhân , mà là TẬP THỂ .
Vậy trong cuộc PHỎNG THÍCH này , VC được gì ?
, MƯU ĐỒ gi ???
- Về phía MỸ : - Mỹ muốn gì ? và trao
đổi những gì ?
Những sự việc này có
lợi hay có hại cho Cộng
Đồng người VIỆT QG ở Hải Ngoại ?
Đó mới là đáng lưu ý.
Còn chuyện anh Điếu Cày qua Mỹ , ví như
một con én , không làm được mùa Xuân ,
Nhưng con én cũng có thể báo hiệu mùa Xuân ???
Theo tôi ( đây là đón mò mà thôi ) đem
Đ.C. sang Mỹ ; phải chẳng muốn test Phản ứng của người QG.Hải
Ngoại ?
Xem họ có chấp nhận : một anh Bộ Đội CS. phản
tỉnh, chống nhà Cầm Quyền CS. (NHƯNG CHƯA CHẮC LÀ CHỐNG CS.) CDHN. có chấp nhận không ? Anh này có thành tích (?)
chống TC.
Nhưng ai cũng biết rằng , muốn ngăn sự xâm chiếm của
TC vào VN thì chỉ có cách TIÊU
DIỆT csVN. thì mới
được .
Còn kêu gọi “ THOÁT TRUNG “ mà vẫn đễ CSVN. yên ,
thì đó là lối GẠT CON NÍT . Ha .. ha.
L. V. Luu.
III. E-mail thứ 3
Đọc hết bài
báo , tôi chỉ thấy T.T.Đạo suy diễn , viết ra
Theo phiên họp ở Đài
TV , tôi không NGHE VÀ THẤY chỗ nào , lúc nào Đ. C. hô hào chống TC.
Chỉ nghe anh kêu gọi HOÀ HỢP . Thế nghĩa là sao ..???
L. V. Luu
IV.- E-mail thứ 4.
Sent: Wednesday,
November 05, 2014 11:36 AM
Subject: RE: [ChinhNghiaViet] Fw: Fw: ĐIẾU CÀY: HÃY XẾP LẠI QUÁ KHỨ, XẾP LẠI SỰ KHÁC BIỆT, ĐỂ CÙNG ĐẤU TRANH
Subject: RE: [ChinhNghiaViet] Fw: Fw: ĐIẾU CÀY: HÃY XẾP LẠI QUÁ KHỨ, XẾP LẠI SỰ KHÁC BIỆT, ĐỂ CÙNG ĐẤU TRANH
Anh Quyền ,
Hôm nay có thời giờ rảnh một chút , vì đã qua mùa
BẦU CỬ , và Đảng CH làm chủ Quốc Hội Mỹ ,;
Tội nghiệp anh chàng OBAMA còn 2 năm cuối , mà
không được ngồi chơi , xơi STEAK.
Nên tôi đọc lại cuộc truyền hình về Điếu Cày.
Rất tiếc , rất tiếc . Anh chàng này không phải
là Chiến Sĩ CHỒNG CỘNG chỉ là Chiến Sĩ ” THEO ĐÓM ĂN TÀN “.
Tại sao tôi nhận định như vậy :
1- Y không nhận Cờ Vàng của Chúng Ta . Lá Cờ mà qua
2 thời C.H. bao nhiêu Chiến Sĩ đã bị VC. giết , bao nhiêu Thương Phế binh , bao nhiêu tang
tóc ….và Cộng Đồng Tị Nạn
cs. chấp nhận.
2- Nói về cuộc chống TC. , mạnh nhứt khơi nguồn từ
vu 2 Sinh Viên , nhưng Điếu Cày bị tù 6/7 năm trước , thì
có đi biểu tình đâu mà bị đánh đập …Điểm này cần xét lại ???
3- .(Nghe ĐC nói) Bởi
vậy, tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông trong và ngoài
nước để đẩy mạnh làn thông tin trao đổi giữa hai bên. Khi thông tin cân bằng thì sự thấu hiểu,
thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn, từ đó dẫn đến
việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong
ngoài.”
Luận điệu
này … đặc mùi cs. hòa hợp hòa giải…!!!
4- Họ không thả tôi mà chỉ tạm ngưng thi hành án thôi..
Câu trả lời này thì chỉ có baby tin , con nít còn nghe
không vô
….Cho anh đi MỸ , thi chúng nào thi hành án
lại ???
Làm sao thi
hành ??? MỸ và VC xấp xếp cho anh . Ý đồ
gì ????
chỉ có CHỦ CỦA ANH mới biết …
Anh chỉ là
con cờ trong thế Xuân Thu “.
5- Bây
giờ là lúc chúng ta hàn gắn dân tộc Việt Nam. Bây giờ cũng là lúc bắt tay vào hợp tác và phát triển với bạn bè trên cộng đồng quốc tế. Vì vậy chúng
ta hãy xếp lại quá khứ, xếp lại
sự khác biệt để cùng đấu tranh vì một mục đích vì
tương lai của dân tộc.
Một luận điệu rặc mùi
tuyên truyền cs. Cho nên không lấy gì làm lạ, Báo Người Việt cổ võ
y …
ĐC. không phải là 1 chiến
sĩ CHỐNG CỘNG ( chưa phải ? ) - Y chỉ là loại “ Theo đóm ăn tàn
…”
Gần đây , Mỹ đưa ra
chiều bài “ NHÂN QUYỀN , TỰ DO , DÂN CHỦ “ để có lý dó thảo luận ,
đặng BÁN VŨ KHÍ CŨ ..
Bàn tay lông lá …. Nhiều
người trong nước cũng như ở hải ngoại cũng lợi dụng với nhiều ý đó riêng tư …
Mỹ cổ võ … vì càng rắc rối
thì bán càng nhiều Vũ Khí CŨ .
Tiếc thay … tiếc thay …
cũng không thêm được một người CHIẾN SĨ CHỐNG CỘNG .
Nên nhớ CS . không thể hòa giải , hòa
hợp … mà chỉ có DIỆT TRỪ mà thôi …
Đã bao lần bị gạt , mà chưa tởn …
L. V. Luu
Ta yêu chế độ CỘNG HOÀ ,
Ta thù V.C. theo
Nga , theo Tàu.
V.- E-mail thứ 5.
From: Lu
V Luu [mailto: lvluu.tlg@gmail.com]
Sent: Tuesday, November 04, 2014 11:18 PM
To: 'Quyen Le'
Sent: Tuesday, November 04, 2014 11:18 PM
To: 'Quyen Le'
NGHE nhung luan dieu
ten nay noi , thi Y khong phai la NGUOI QUOC GIA CHONG VC. .
Mot thu gi khac ….Muc dich cua Y la TRUYEN THONG ..
Nhung TRUYEN THONG cai gi ?
Noi nhu vay thi Y bi o tu
gi noi BA LAP . khong thay Y neu len CHINH NGHIA cua y la gi ? ly
tuong QUOC GIA ra sao ?
Y keu goi : QUEN CHUYEN CU
, HOP TAC …. Do la luan dieu cua VC.
My co Y DO gi ? VC co y do
gi ? Than oi , NGUOI VIET QUOC GIA nhe da qua …
L. V. Luu
VÀI CẢM
NGHĨ NHÂN VIỆC BLOGGER ĐIẾU CÀY QUA MỸ
Nguyễn Lương Tuyền
Ngày 21 tháng 10 năm 2014, Blogger Đìếu Cày Nguyễn Văn Hải
được đưa thẳng từ nhà tù- nơi anh đang thọ án 12 năm vì tội chống Chánh Phủ của
Nhà Nước Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam- ra phi trường Nội Bài để được nhà nước '' tống
xuất '' sang Mỹ. Điếu Cày đã được Người Việt Hải Ngoại tiếp đón nồng nhiệt tại
phi Trường Los Angeles khi anh đặt chân đến Mỹ. Chuyến đi của anh quả là vội
vã, anh được '' hộ tống«'' ra phi trường, không được gặp vợ con để nói lời từ
biệt. Khi sang đến Mỹ, anh vẫn còn mang đôi dép của nhà tù Cộng Sản.
Tưởng cũng nên nhắc lại Nguyễn Văn Hải sinh năm 1952 tại Bắc
Việt. Anh nguyên là ''một bộ đội Cụ Hồ'' trong cuộc chiến để ''giải phóng'' Miền
Nam trong cuộc xâm lăng Miền Nam của Cộng Sản Bắc Việt. Nguyễn Văn Hải viết các
bài báo của anh trên 1 blog. Anh lấy hiệu là Blogger Điếu Cày..
Ngày 20 tháng 4 năm 2008, Điếu Cày bị bắt, máy tính cũng như
các tài liệu của anh bị tịch thu. Ngày 10 tháng 9 năm 2008, Anh bị kết án là
''trốn thuế'.
Anh được dự trù phóng thích trong tháng 10 năm 2010 nhưng đến
ngày dự trù được phóng thích, Điếu Cày bị giữ lại để ''điều tra thêm''. Ngày 20
tháng 7 năm 2011, gia đình ông được báo tin ông bị mất 1 cánh tay trong nhà tù
vì ''tai nạn''.
Tháng 4 năm 2013, ông bị kết án 12 năm tù vì tội'' tuyên
truyền chống phá nhà nước xã hội chủ nghĩa ''. Báo The Economist đã mô tả phiên
tòa xử ông Hải ''rất giống phiên tòa trình diễn thời Sô Viết ''. Ông đang thọ
tù thì bỗng nhiên ông được thả và bắt buộc phải đi Mỹ như đã nói ở trên. Phát
Ngôn Nhân của Bộ Ngoại Giao CSVN tuyên bố ''nhà nước ngưng bản án ông Hải đang
thọ tù nhưng được qua Mỹ vì lý do nhân đạo (?) ''.
Phản ứng về việc bắt giữ và kết án ông Hải đã được ghi nhận
từ Tổ Chức Ân Xá Quốc Tế, Các Tổ Chức Nhân Quyền, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ......TT
Hoa Kỳ Barack Obama và Quốc Hội Hoa Kỳ đã lên tiếng bệnh vực và kêu gọi CSVN
hãy thả ông và thả các nhà bất đồng chính kiến. Ngoài ra phải kể việc Tổ chức
Những Người Bảo Vệ Quyền Công Dân ( Civil Right Defenders ) tặng ông Hải danh
hiệu ''Người Công Dân trong tháng 4 năm 2012''.
Khi đến được bến bờ tự do, Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đã được
Người Việt Hải Ngoại nồng nhiệt tiếp đón tại Phi trường Los Angeles. Một vài sự
việc đáng ghi nhận trong ngững giây phút tiếp đón anh :
- Điếu Cày đã từ chối không nhận là cờ vàng ba sọc đỏ do một
người trong đám đông trao cho anh. Về sự kiện này, Điếu Cày đã nói rõ sau đó:
Việc tôi không nhận lá cờ thì đã rõ ....nhiều người đã thấy
khi xem clip. Nếu 90 triệu người dân đồng ý về biểu tượng chung đó thì tất cả
cùng đứng dưới biểu tượng chung đó.
Những lời xác định trên đây của chính Điếu Cày cho thấy anh
không chịu đứng dưới lá cờ vàng ba sọc đỏ. Điếu Cày thừa biết, thừa hiểu lá cờ
vàng ba sọc đỏ là lá cờ tượng trưng cho Người Việt Quốc Gia. Biết bao xương máu
đã đổ vì lá cờ đó. Lá cờ vàng ba sọc đỏ được công nhận và tôn trọng tại hầu hết
các quốc gia dân chủ có nNgười Việt tỵ nạn định cư , tránh bọn Cộng Sản độc ác,
vô thần. Có người cho rằng từ gần 40 năm qua không có một người nào từ trong nước
đến Hải Ngoại có thể hạ được lá cờ vàng ba sọc đỏ mà chỉ riêng Nguyễn Văn Hải
đã thành công trong việc ''hạ'' lá cờ này khi Điếu Cày tiếp xúc với các cơ quan
truyền thông ở Hải Ngoại.
Phải chăng Điếu Cày ra Hải Ngoại với một ''sứ mạng'' : Mục
tiêu của tôi sang đây là vì tôi đã nhìn rõ cái khuyết tật của truyền thông Việt
Nam. Bởi vậy tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông trong và ngoài nước
để đẩy mạnh thông tin trao đổi giữa hai bên. Khi thông tin cân bằng thì sự thấu
hiểu thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngòai nước dễ dàng hơn. Từ đó dẫn đến
việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài . Điếu Cày thừa biết truyền
thông ở VN hoàn toàn nằm trong tay Đảng Cộng Sản. Đảng cho các blogger ở VN sống
ngày nào hay ngày đó, cũng như là một số không nhỏ các cơ quan truyền thông ở Hải
Ngoại đã bị CSVN mua.
Thực là quá rõ ràng hơi hám của Nghị Quyết 36 của CSVN qua
các phát biểu của Điếu Cày: Hãy cùng nhau thông cảm, bắt tay hòa hợp với những
người trong nước theo những Nghị Quyết của CSVN.
Trở lại việc Điếu Cày bị CSVN '' tống khứ'' ra khỏi VN, những
ngày tháng tới sẽ là những ngày tháng đầy khó khăn cho Điếu Cày Nguyễn Văn Hải
vì những lý do sau :
1- Không biết Điếu Cày như bất kỳ một 1 di dân nào. Điếu Cày
sẽ được Chánh Phủ Mỹ trợ cấp 6 tháng, sau đó phải tự túc sống. Không biết Điếu
Cày có ''skill '' - nhất là khả năng Anh Ngữ-để đủ sức thích ứng với xã hội Mỹ
không ? Làm sao có thể tranh đấu, giao thiệp với chánh giới Mỹ nếu ta không nói
trôi chảy tiếng Anh . Khả năng tiếng Anh của Điếu Cày tới mức nào ? Các hoạt động
tranh đấu cho quê hương VN không phải chỉ quanh quẩn trong khối người Việt tỵ nạn
và có kết quả tốt mà còn phải đi ra ngoài vào các cơ quan công quyền của nơi mà
ta đang sống. Tiếng Anh có chữ LOBBY để chỉ các vận động nhất là các vận động về
chính trị . Không hiểu anh Điếu Cày có khả năng để lobby trong công cuộc tranh
đấu của anh không ?
2- Điếu Cày có một ý niệm rõ về các Cộng Đồng Người Việt tại
Hải Ngoại.không ? Theo người đi trước anh là GS Đoàn Viết Hoạt : Trong Cộng Đồng
Người Việt Hải Ngoại có rất nhiều vấn đề . Có thể những người ở trong nước ra
không quen thuộc với cộng đồng hải ngoại.nhất là các cộng đồng thuộc Miền Nam của
Việt Nam Cộng Hòa trước đây. Thực vậy các cộng đồng hải ngoại đầy phức tạp , càng
ngày càng phức tạp. Mặt khác đám nằm vùng thân Cộng luôn luôn phá hoại bằng đủ
mọi cách hàng ngũ của những Người Việt Quốc Gia theo đúng các Nghị Quyết của
CSVN như Nghị Quyết 36. Điều đó làm các CĐ Hải Ngoại trở nên càng ngày càng phức
tạp. 3- Điếu Cày có hiểu rằng hình thức '' tống xuất'' các người chống đối ra
nước ngòai của CSVN là một chiến thuật của CSVN làm cho các người này im tiếng
chống đối. Hơn nữa khi sang sống ở Hải Ngoại, các chống đối - dù dưới bất kỳ
hình thức nào - sẽ dần dần mất hiệu quả. Lý do là : nếu người chiến sĩ bị ra khỏi
đất nước là nơi mình tranh đấu , họ sẽ như một cái cây bị trốc gốc , không còn
khả năng tranh đấu một cách có hiệu quả nữa . Những người đi trước anh như GS
Đoàn Viết Hoạt, Nhà văn Dương Thu Hương, Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy, LS Cù
Huy Hà Vũ... đã làm được những gì từ hồi đi khỏi Việt Nam ? Hỏi tức là trả lời.
Chúng ta hãy chờ xem. Thời gian sẽ là câu trả lời.
Bác sĩ Nguyễn Lương
Tuyền là giáo sư về khoa Giải phẫu Tiểu Nhi tại đại học McGill, Montreal,
Canada. Tuy là môt chuyên gia bận rộn, nhưng ông là một trong số những ít bác
sĩ quan tâm và viết đến những vấn đề đất nước.
THÔNG BÁO ĐẶC BIỆT
Thông Báo Đặc Biệt: Nhận định của Cựu Thiếu Tá Liên Thành về Con Bài Chiến Lược của CSVN: Tên Bộ Đội Thuộc Sư Đoàn Sao Vàng Cộng Sản Nguyễn Văn Hải Điếu Cày
Chồng của Ngọc Phương Nam là tên Nguyễn Văn Hòa (x) có cha là một tên Đại Tá An Ninh Tình Báo Cộng Sản và tên Ngãi Vinh (xx) vừa được bọn này phong chức Chủ Tịch cộng đồng tự xưng là Cộng Đồng Việt Nam Nam Cali.
Nhân vật Ngọc Phương Nam (x) đã lôi kéo đám Cộng đồng Việt Nam Nam Cali tự xưng của bọn chúng ra phi trường Los Angeles vào ngày 21/10/2014 để làm rình rang vụ đón rước con bài chiến lược của Cộng Sản là tên bộ đội Điếu Cày
Tịnh Ngọc
Trưởng Khối Kỹ Thuật/UBTTTADCSVN
http://ubtttadcsvn.blogspot.com/2014/11/thong-bao-ac-biet-nhan-inh-cua-cuu.html
ỦY BAN TRUY TỐ TỘI ÁC ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
TRUNG TÂM ĐIỀU HỢP TRUNG ƯƠNG
P.O. Box 6147, Fullerton, CA 92834
Điện thoại: 626-257-1057
Email:
ubtttadcsvn.vg@gmail.com
THÔNG BÁO ĐẶC BIỆT
V/v: Nhận định của Cựu Thiếu Tá Liên Thành về Con Bài Chiến Lược của CSVN:Tên Bộ Đội Thuộc Sư Đoàn Sao Vàng Cộng Sản Nguyễn Văn Hải Điếu Cày
----------------------------
Bản văn số: 20141109
Bản văn số: 20141109
California, ngày 9 tháng 11 năm 2014
ỦY BAN TRUY TỐ TỘI ÁC ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
Xin trân trọng gởi đến Quý đồng bào và Quý chiến hữu
nhận định của Thiếu Tá Liên Thành, Cựu Chỉ Huy Trưởng BCH CSQG VNCH Thừa
Thiên Huế, về Con Bài Chiến Lược của CSVN: Tên Bộ Đội Thuộc Sư Đoàn Sao Vàng VC Nguyễn Văn Hải Điếu Cày. (Nghe âm thanh trong Youtube đính kèm).
Cuộc phỏng vấn này được thực hiện vào ngày thứ Sáu
7/11/2014. Trong phần nhận định về tên bộ đội Nguyễn Văn Hải Điếu Cày
xuất hiện tại hải ngoại (Hoa Kỳ) với lý do bị cộng sản ép xuất cảnh,
Thiếu Tá Liên Thành đã phân tích CSVN đang tung con bài chiến lược
Nguyễn Văn Hải Điếu Cày ra hoạt động tại hải ngoại nhằm âm mưu thực hiện
nghị quyết 36.
Theo tin tức chúng tôi ghi nhận được, những hoạt động
sắp đến của tên bộ đội Cộng Sản Nguyễn Văn Hải Điếu Cày là sẽ xâm nhập
vào các cộng đồng VN Tị Nạn CS tại Hoa Kỳ, Canada, Âu Châu, và Úc Châu.
Hai nhiệm vụ chính của tên Điếu Cày gồm:
1/ Kết hợp thông tin ở hải ngoại và thông tin tại Việt Nam để cộng đồng hải ngoại và cộng đồng trong nước trở thành là một.
2/ Mục đích dùng chiêu bài "hòa hợp hòa giải dân tộc" nhằm khai thác tài nguyên từ cộng đồng hải ngoại.
Ngoài ra, Thiếu Tá Liên Thành còn nêu đích danh một
số cơ quan truyền thông và một số hội đoàn tay sai CS đã tiếp tay cho âm
mưu nghị quyết 36 của CS. Trong đó ông lưu ý đồng bào về hoạt động của
cặp vợ chồng cơ hội chính trị tại nam Cali hiện nay là vợ chồng Ngọc
Phương Nam và Nguyễn Văn Hòa (tên Nguyễn Văn Hòa này có cha ruột là Đại
Tá An Ninh Tình Báo của CSVN, tên CS này đã chết). Xin nghe audio phỏng
vấn để rõ chi tiết.
Chồng của Ngọc Phương Nam là tên Nguyễn Văn Hòa (x) có cha là một tên Đại Tá An Ninh Tình Báo Cộng Sản và tên Ngãi Vinh (xx) vừa được bọn này phong chức Chủ Tịch cộng đồng tự xưng là Cộng Đồng Việt Nam Nam Cali.
Nhân vật Ngọc Phương Nam (x) đã lôi kéo đám Cộng đồng Việt Nam Nam Cali tự xưng của bọn chúng ra phi trường Los Angeles vào ngày 21/10/2014 để làm rình rang vụ đón rước con bài chiến lược của Cộng Sản là tên bộ đội Điếu Cày
Theo tin tức của chúng tôi ghi nhận, tên Ngãi Vinh (tân chủ tịch cộng đồng Nam Cali tự xưng) cũng chỉ là con bài đệm trong giai đoạn này. Trong tương lai, nhiệm
vụ của Ngọc Phương Nam và đám này là đánh bóng và đưa tên Nguyễn Văn
Hòa lên làm Chủ Tịch CĐ Việt Nam Nam Cali thay thế con bài đệm Ngãi
Vinh. Xin nhắc tên Nguyễn Văn Hòa có cha là một tên Đại Tá An Ninh Tình Báo của Cộng Sản.
Rồi ra các con bài chiến lược của bọn CSVN sẽ từ từ lộ diện để cầm nắm
cộng đồng hải ngoại. Đồng bào tị nạn CSVN tại Nam Cali cũng như đồng bào
tị nạn CS khắp toàn cầu hãy cảnh giác với bọn này.
Xin đồng bào quốc nội và đồng bào tại hải ngoại (các cộng đồng VN tị nạn CS tại Hoa Kỳ, Canada, Âu Châu, và Úc Châu) hết sức cảnh giác trước tên bộ đội Nguyễn Văn Hải Điếu Cày, trước các cơ quan truyền thông, và các hội đoàn/ cá nhân việt gian trá hình chống cộng.
Trân trọng,Tịnh Ngọc
Trưởng Khối Kỹ Thuật/UBTTTADCSVN
http://ubtttadcsvn.blogspot.com/2014/11/thong-bao-ac-biet-nhan-inh-cua-cuu.html
BBT: Như chúng tôi đã nhiều lần
trình bày cho quý độc giả biết, lập
trường của Ba Cây Trúc là “Xử sự chứ không xử người”, ví thế quý vị đừng lấy
làm lạ khi trước đây chúng tôi đã đả kích ông Chu Tất Tiến qua bài Bình luận vắn tắt về Chu Tất Tiến vì
cái nhìn lệch lạc của ông về chế độ VC, thì này lại cho đăng bài dưới đây của
Ông. Vì sao ? Vì lần này ông ấy
đã sửa sai, không đặt nặng vai trò của VC như là “hợp tác anh em cùng máu đỏ da
vàng nữa” mà đã biết quay qua phíá của tổng thể người dân Việt tại quốc nội để
hợp sức với họ đánh lại bọn cầm quyền VC. Vậy xin mời quý vị đọc để đánh giá tư
tưởng của ông Chu Tất Tiến. Bài này là dể đáp lại thư mời thách đấu của Liên
Thành đã được đăng ở : Thư của Thiếu Tá Liên Thành Sĩ Quan Chỉ Huy của Quân Lực
VNCH thách đấu với tù nhân Điếu Cày vừa mới được phóng thích và đang chờ hồi phục
sức khỏe
Thư gửi anh Liên
Thành.
Chu Tất Tiến
Thưa anh Liên Thành.
Từ khi gặp anh ở đài VNA đến nay, tôi chưa có
cơ hội gặp lại anh, nhưng trong lòng tôi vẫn quý mến anh vì sự chống Cộng Sản
không mệt mỏi của anh. Tuy nhiên, khi đọc lá thư anh gửi cho anh Điếu Cầy, thì
tôi có hơi choáng váng, vì tôi không ngờ đó lại là văn phong của anh.
Trong suốt thời gian qua, từ khi anh Điếu Cầy
đến Mỹ, tôi đã giữ im lặng không lên tiếng, chỉ vì tôi luôn sợ nhất một điều:
Phe ta đánh phe mình, sự đoàn kết chống Cộng tan tành, thì Cộng Sản vui mừng!
Nhưng hôm nay, với lá thư mời đối thoại của
anh, tôi thấy cần phải lên tiếng ngay, vì tên tuổi của anh có một vị trí nhất
định, nên dễ được sự hưởng ứng của nhiều người, mà nếu có nhiều người tin theo
anh, thì đại cuộc chống Cộng - công việc chống Cộng của chính anh và của tất cả
chúng ta gặp một cơ nguy không thể lường được.
Thứ nhất: Như anh đã biết, mục tiêu chống Cộng
của chúng ta sẽ chỉ là những ao ước khát khao mãi mãi không bao giờ thành sự
thật cho đến khi chúng ta ra đi, nếu không có sự vùng lên của quốc nội, không
có những nhà tranh đấu cho Dân Chủ gào thét lên tiếng nói uất ức của họ cho thế
giới nghe. Không có họ kể cho thế giới nghe về những sự đàn áp, bất công của
chế độ thì sẽ không có sự yểm trợ nào của thế giới, mà nếu không có sự yểm trợ
của quốc tế, thì chắc chắn là Việt Nam sẽ thành môt Tây Tạng, Mông Cổ, Tân Cương
một ngày không xa. Nói thế thì anh sẽ hỏi: "Còn lực lượng và sức mạnh của
chúng ta, những người Việt di tản ở đâu?" (Có thể còn có người chụp cho
tôi cái mũ là "coi thường sức mạnh cộng đồng" nữa!) Xin thưa với anh,
theo nhận định cá nhân của tôi, sức mạnh của chúng ta ở chỗ làm cái loa cho
người quốc nội, nói thay cho người Dân Oan, là gạch nối giữa cộng đồng Việt và
thế giới, là sức đẩy, sự thúc ép các chính trị gia quốc tế để họ can thiệp vào
Việt Nam, là sự nhắc nhở thế hệ kế tiếp đi nốt con đường mà chúng ta đang đi,
là chứng nhân của lịch sử để bất cứ khi nào có ai hỏi đến, chúng ta sẽ trả lời
ngay, và cuối cùng là những người viết sử cho con cháu . Còn sức mạnh chính của
cuộc thay đổi chế độ, nếu có, vẫn là người trong nước. Lịch sử quốc tế chưa bao
giờ cho thấy có môt tổ chức lưu vong nào khơi khơi trở về, chiến đấu tại quê
hương cũ mà thành công! Đó là khi có sự đoàn kết rất mạnh như người Cuba, người
Mông Cổ, người Tân Cương, người Tây Tạng lúc nào cũng sẵn sàng có người tự
thiêu trước dư luận quốc tế, mà còn không có hy vọng có ngày giải phóng được
quê hương. Còn chúng ta, chia năm xẻ bẩy, đánh nhau tàn nhẫn còn hơn đánh Cộng
Sản, giành dật chức trưởng, ngay cả trong các hội Ái Hữu chỉ sinh hoạt văn nghệ
mà thôi, cũng có việc chia tách, phân ly, và chiến đấu với nhau cực kỳ hung
hãn.
Thế thì ta trông đợi gì ở sức mạnh cộng đồng,
ngoài các nỗ lực của một số nhỏ các đoàn thể đấu tranh, các mạnh lưới chú trọng
về Nhân Quyền, đặc biệt là các đoàn thể trẻ, và các cá nhân (như anh) vẫn chiến
đấu với một hy vọng mong manh? Mặc dù chúng ta đã có nhiều người thành công
trong lãnh vực chính trị, nhưng những người ấy, đã bị trói tay bởi quy luật
chính trị, không thể cứ muốn giúp Việt Nam điều gì là thực hiện được điều ấy.
Vậy, tóm lại, sức mạnh chính, hy vọng chính
của người yêu nước Việt vẫn là thuốc nổ của quốc nội châm ngòi bằng những
người can đảm dám đứng lên dõng dạc chửi thẳng vào mặt Đảng Cộng Sản bằng những
hành động chống đối của họ.
Và, sau một thời gian giam giữ, vì áp lực quốc
tế, vì nhu cầu phải có sự viện trợ của nước ngoài, đảng cầm quyền đã bất đắc dĩ
phải thả họ ra, mà vì không muốn để những con người can đảm này ở lại để
"quậy", thi đảng cầm quyền phải tống xuất họ ra nước ngoài, đổi lấy
chút tiếng tăm là không hoàn toàn độc ác như thế giới nghĩ. Và, họ đã
tống xuất nhiều người ra nước ngoài như Nguyễn chí Thiện, Đoàn viết Hoạt, Trần
Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, gần đây là Điếu Cầy!
Môt âm mưu nữa của Cộng Sản là "mượn đao,
giết người", nghĩa là nhờ người khác giết giùm kẻ họ thù ghét. Mà người
giết giùm đó, không ai ngoài .. cộng đồng hải ngoại. Nếu Cộng Sản không giết
được Nguyễn Chí Thiện, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cầy ở trong
nước, thì họ nhờ đến những người chống Cộng kịch liệt, không khoan nhượng
"thà giết lầm còn hơn bỏ sót" ở hải ngoại qua môt lần bắn tiếng là
"những kẻ sang Mỹ đó là làm gián điệp đó!". Thế là xong một
mạng người, vì những người chống Cộng quá cương quyết (như anh) sẽ làm nổi lên
một chiến dịch đánh phá người bị tống xuất đó, làm cho những người này mất
tiếng nói, nghĩa là VÔ HIỆU HÓA mọi hoạt động chống Cộng của những người Dân
Oan này, ngược lại, còn biến họ thành kẻ thù của dân tộc, chỉ vì họ ngoan
cường, can đảm đã dám dõng dạc chống lại đảng Cộng Sản bằng hình thức này hay
hình thức nọ.
Một điều xin anh nhớ cho là những người này
đều bị đưa thẳng từ hỏa lò đến phi trường, hoàn toàn không chuẩn bị
trước, còn những người khác, khi được Việt Cộng hỏi là "có muốn đi
Mỹ không?" thì tất cả trả lời KHÔNG, vì họ đã biết rằng sang Mỹ họ
sẽ bị Cộng đồng Việt VÔ HIỆU HÓA CUỘC CHIẾN ĐẤU CHỐNG CỘNG của họ!
Qua những lần giao tiếp với những Dân Oan Việt Nam,. cá nhân tôi đã được biết là Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Thượng Tọa Thích Thiện Minh, nhà báo Tạ Phong Tần... và nhiều người nữa, khi được công an thúc giục họ sang Mỹ, họ đều trả lời KHÔNG! Vì họ biết rằng, sang Mỹ, thì sẽ không còn cơ hội chiến đấu nữa, mà như thế thì lý tưởng họ theo đuổi sẽ bị chấm dứt.
Qua những lần giao tiếp với những Dân Oan Việt Nam,. cá nhân tôi đã được biết là Bác Sĩ Nguyễn Đan Quế, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Thượng Tọa Thích Thiện Minh, nhà báo Tạ Phong Tần... và nhiều người nữa, khi được công an thúc giục họ sang Mỹ, họ đều trả lời KHÔNG! Vì họ biết rằng, sang Mỹ, thì sẽ không còn cơ hội chiến đấu nữa, mà như thế thì lý tưởng họ theo đuổi sẽ bị chấm dứt.
Nguyễn Chí Thiện, Cù Huy Hà Vũ, Đoàn Viết
Hoạt, Võ Đại Tôn, Trần Khải Thanh Thủy, Bùi kim Thành, và bây giờ là Điếu Cầu
.. đều đã bị phỉ báng, mạ lị, nghi ngờ, và xa cách vì tất cả đều bị cái mũ là
"hoạt động cho Cộng Sản!" Chiến sĩ Võ Đại Tôn còn bị chửi rủa nhục
nhã, cho rằng chỉ là Trung Sĩ, là một kẻ gian xảo, lưu manh, đến nỗi bị gọi
bằng "Thằng Võ Đại Tôn!" Nguyễn Chí Thiện thì biến thành "chủ
động điếm Cà Mâu"...
Thưa anh Liên Thành,
Khi anh gọi Điếu Cầy là "Cán binh Cộng
Sản, Sư đoàn Sao Vàng (Công Trường 5), với kinh nghiệm là một người làm tình
báo, anh có thể cho biết anh lấy tài liệu ấy ở đâu ra? Và với kinh nghiệm một
người làm chính trị lâu năm, anh có cho rằng, việc những Dân Oan, là những
người dám hy sinh tài sản, sự giầu sang, sự nghiệp, tiện nghi, gia đình, vợ
con, và ngay cả tính mạng mình để chống Cộng, lại là những người có thể muối
mặt làm tên gián điệp Cộng Sản hay không? Với kinh nghiệm của người nhận xét
khoa học, anh có cho rằng việc những Dân Oan bị tống xuất qua Mỹ rồi bị cộng
đồng chống đối, mạ lị, phỉ báng sẽ ảnh hưởng lớn đến công cuộc chiến đấu chống
Cộng ở trong nước không? Những người còn đang chống Cộng, còn đang ở tù.. sẽ
nghĩ gì về Cộng Đồng hải ngoại? Và chính những người thầm lặng ở Hải ngoại sẽ
nghĩ gì về việc anh gọi Điếu Cầy là "cán binh Cộng Sản Sư đoàn Sao Vàng,
Công Trường 5"?
Mới đây, tôi đã đọc một câu nói khá đầy đủ:
TRỐN ĐỘC TÀI ĐỎ, GẶP ĐỘC TÀI VÀNG!
Mong thư này, được anh coi như môt lá thư chia
xẻ chân tình của một chiến hữu, chứ không phải một kẻ địch mới xuất hiện, cần
được khai trừ. Và trên hết, là mong rằng chúng ta sẽ được gặp nhau ở Saigon môt
ngày gần đây, dưới bóng cờ vàng Tổ Quốc thân yêu rực rỡ, là cờ đã thấm máu của
hàng triệu chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa, lá cờ Chính Nghĩa đã tung bay trên khắp
Thế Giới, lá cờ mà tất cả chúng ta đều đã quỳ xuống tuyên thệ, sẽ trung thành cho
đến ngày nhắm mắt.
Chào anh và thân chúc anh mọi điều tốt đẹp.
Một chiến hữu mong được bắt tay anh để cùng
chiến đấu chống Cộng (mà không chống Cộng Đồng!)
Chu Tất Tiến.
Liên Thành trả lời Chu Tất Tiến
Email của Chu Tất Tiến
On Sunday, November 16, 2014 11:56 PM, "Bac Ky Di Cu backydicu@gmail.com[DienDanCongLuan]" <DienDanCongLuan@yahoogroups.com> wrote:
Thư thứ hai gửi “cựu” Thiếu Tá Liên Thành.
Thưa anh,
Lại một lần nữa, tôi xin gửi lời ngưỡng mộ
trước tinh thần kiên quyết chống Cộng Sản mà anh hằng theo đuổi, vì theo “Bản
Lên Tiếng của Tịnh Ngọc, Trưởng Khối Kỹ Thuật của UBTTTACSVN, về nhân vật Điếu
Cầy” ký ngày 15 tháng 11 năm 2014 tại Orange County, Bản văn số: 20141115 đã
xác định lại một lần nữa Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Cộng Sản Việt Nam do anh là
“cánh chim đầu đàn” đã xác định “hoàn toàn không thỏa hiệp với Cộng Sản”. Đó là
điều đáng mừng cho Dân tộc, nếu cộng đồng hải ngoại đều đồng tâm nhất trí với
anh. Tuy nhiên, vì Bản Lên Tiếng này đã được gửi công khai trên diễn đàn “ảo”,
và cũng có đề cập đến tên tôi, nên tôi cũng xin mạn phép mà chia xẻ với anh vài
điều như sau:
1) Cấp bậc và chức vụ của quá khứ không chắc
là của hiện tại. Tất cả những sĩ quan, viên chức phục vụ cho chế độ Cộng Hòa đã
phải để lại phía sau các chức vụ, cấp bậc từ năm 1975. Các bằng cấp kỹ thuật,
chuyên môn cũng thế. Thí dụ như Bác Sĩ, Dược Sĩ, Luật Sư, Giáo Sư…. trước 1975,
sau khi sang Mỹ, không học lại thì không nên tự xưng mình bằng những danh hiệu
trước. Các vị Sĩ Quan, Công Chức Cao cấp cũ không nên đề những danh hiệu cũ
trước tên mình mà không để chữ “Cựu”, (nghĩa là đã qua rồi). Chẳng hạn như anh,
tôi gọi anh là “Cựu” Thiếu Tá, chứ không gọi anh là Thiếu Tá. Vì
thế, khi anh gọi anh Điếu Cầy bằng “Cán Binh Sư Đoàn Sao Vàng (Công Trường 5)
Cộng Sản Bắc Việt, tôi thấy có điều không ổn. Như thế là không công bằng, có
thể nói đó là sự áp đặt cố tình để làm cho người bị gọi như thế mất tư cách đối
thoại với cộng đồng chống Cộng hải ngoại. Không lẽ anh cứ muốn người ta gọi anh
bằng “Thiếu Tá Liên Thành” khi anh không còn hoa mai bạc trên cổ áo, nhất là
sau khi anh đã đi tù Cộng Sản nhiều năm sao? Tôi không nghĩ anh có tư tưởng lạc
hậu như thế. Điếu Cầy đã bỏ nhiệm vụ cũ từ lâu rồi, và đã trở thành một nhà báo
Tự Do, để bị tù đầy nhiều năm vì tư cách đó, thì nên gọi anh Điếu Cầy là “Nhà
Báo Tự Do Điếu Cầy” thì mới đúng với sự thực.
2) Không phải tất cả những người từng đứng
dưới lá cờ Quốc Gia tuyên thệ trung thành với Tổ Quốc là những người Quốc Gia
thực sự. Thí dụ điển hình là “cựu Tướng Nguyễn Cao Kỳ” đã từng chào Quốc Kỳ
VNCH hàng vạn lần, rồi kết cuộc cũng là kẻ phản phúc. Ngay đến Phụ Tá Đặc Biệt
của “cựu” Tổng Thống Thiệu cũng là Việt Cộng nằm vùng. Sau 1975, bao nhiêu kẻ
từng phục vụ dưới “lá cờ vàng ba sọc đỏ” đã viết báo kể công trạng nằm vùng của
Cộng Sản. Một Trung Tá khóa 4 Thủ Đức, sau làm Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Phòng Hạ
Viện cũng nằm vùng. Trung Úy Tùy viên của một Tướng chỉ huy toàn bộ Quân Huấn,
thuộc Tổng Tham Mưu cũng nằm vùng. Tài xế của Đại Tướng Cao Văn Viên cũng là
Cộng Sản. Một Trung Tá thuộc Phủ Đặc Ủy Trung Ương Tình Báo là Việt Cộng. Và
còn biết bao nhiêu nữa.. Khi các sĩ quan VNCH đi tù tập trung, thiếu gì người
đột nhiên trở thành cháu Lê Duẩn, cháu Lê Đức Thọ, bà con với Tướng
này, tướng nọ của Việt Cộng và được bảo lãnh ra về sớm. Gần đây, tên
chuyên viên quấn cờ vàng vào mình, sơn cờ vàng trên xe mình, là Ngô Kỷ, đã hiện
thân thành một tên dơ bẩn, chuyên đánh phá những người chống Cộng. Nguyễn
Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập, hai tên khốn nạn, hèn hạ nhất trong những kẻ hèn
hạ lại từng là Sĩ Quan QL/VNCH! Do đó, nếu chỉ vin vào sự cầm lá cờ vàng mà cho
đó là người Quốc Gia chân chính thì tôi e rằng vội vã quá đấy.
3) Ngược lại, đã có bao người từng cầm cờ đỏ,
mà sau này biến thành người Quốc Gia đích thực! Cá nhân tôi không phải là Tình
báo viên, nên không thể kể hết những người này, nhưng tôi biết có một vị Bộ
Trưởng chính phủ VNCH từng là Việt Cộng. Vị Trung Tá chỉ huy Chiến Tranh Chính
Trị Trường Bộ Binh Thủ đức cũng từng là Vẹm. Nhà văn Xuân Vũ với bao tác phẩm
rung động lòng người miền Nam là Viêt Cộng chính cống. Một ca sĩ nổi danh với
giọng Opera cũng là hồi chính viên…Còn biết bao người đã hồi chánh lập nên bao
công trạng cho chính quyền miền Nam, giúp hạn chế biết bao xương máu của quân
đội Cộng Hòa. Vì thế, khi có người cắc cớ đặt câu hỏi với Điếu Cầy cũng như với
những người phản tỉnh khác là “Hồi trước anh cầm cờ đỏ, bây giờ anh cầm cờ
gì?”, chúng tôi thấy ái ngại cho người đặt câu hỏi ấy, vì họ chẳng có một
chút kiến thức nào về việc “thêm bạn, bớt thù” rất cần thiết cho đại
cuộc. Khi xem tin đón Điếu Cầy, có một vị thức giả nói với tôi rằng: “Tại sao
khi môt nhân vật phản tỉnh mới sang Mỹ mà mang cờ vàng đi đón? Họ đâu có phải
chiến sĩ VNCH mới ra tù đâu? Lá cờ linh thiêng của dân tộc, không phải là đồ
chơi mà mỗi khi làm việc gì lạ, lại đem ra phất!” Tôi thấy vị này
cũng có lý, mà không dám phát biểu, sợ bị chụp mũ thì không còn đường sống!
(Bây giờ thì mới dám nói, vì sự việc đã qua khá lâu.)
4) Đức tính Trung Thực là cần thiết trong cuộc
chiến chống Cộng, vì nếu chúng ta cũng nói sai, thì chả khác gì Việt Cộng là
Vua nói láo. Xem cái Youtube quay cảnh Điếu Cầy đang được bà con chen lấn, xô
đẩy để đến gần, chúng tôi thấy Điếu Cầy lúc đó quay măt sang phía trái, mặt anh
rất xa cánh tay phải dang rộng vì sự chen lấn, cho nên, không thể nói anh nhận
thức được rằng tay mình đang bị dúi vào một lá cờ! Ở dây Có thể anh chẳng biết
tay mình ở đâu nữa! Ngay khi đó, có một người chen vào lấy lá cờ ra khỏi tay
anh! Cho nên, nói rằng anh giật tay hai lần ra khỏi lá cờ là một sự tưởng
tượng, nếu không nói là bịa đặt! Người Việt Nam hơn hẳn Việt Cộng ở chỗ Trung
Thực, không nói láo. Chúng ta nên gìn giữ đức tính này thì mới được sự kính
trọng của cộng đồng. Bằng không, thì giá trị của chúng ta tiêu tan hết vì sự
“nói dối như Vẹm!” Có người còn hô hoán lên là “Điếu Cầy mong làm lãnh tụ cộng
đồng!” “Điếu Cầy tuyên bố chê cờ vàng!” Không biết lấy tư tưởng ấy ở đâu ra mà
phát hoảng lên như thế ?
5) Lấy những sự kiện gián điệp của thời xưa để
áp dụng vào việc triệt hạ Điếu Cầy là môt việc làm có tính “khiên cưỡng”. Đồng
ý là đề phòng thì bao giờ cũng là cần thiết, nhưng đề phòng quá đến nỗi trông
thấy cái gì động đậy cũng tưởng là ma quỷ thì quá nhát sợ! Hơn nữa, nếu chỉ chú
trọng việc đánh con dế đá trước mặt mà quên con cọp sau lưng thì
thật là hết thuốc chữa! Phạm Xuân Ẩn là tấm gương điển hình của việc thận trọng
của các nhân viên tình báo đồng nghiệp với “cựu” Thiếu Tá Liên Thành đấy. Hiện
nay, chưa có bằng chứng gì chứng minh Điếu Cầy là gián điệp mà có người đã vội
nói “Điếu Cầy áp dụng khổ nhục kế!” Trời đất! Khổ nhục kế gì ác liệt và lâu dài
thế! Mất mạng như chơi! Chỉ xin hỏi người đặt ra vấn đề đó, hãy tự vấn lương
tâm, và tự hỏi chính mình, từng là một chiến sĩ gan dạ, từng vào sinh ra tử,
xem có dám làm Khổ Nhục Kế như thế không? Nói thì dễ, làm thì khó. (Người Mỹ
nói: It’s easy to talk than to do!”)
6) Tào Tháo có một câu nói bất hủ: “Thà phụ
người còn hơn để người phụ ta”. Vì thế, ông ta đã chém đầu không biết bao nhiêu
nhân tài, tướng tài của mình. Còn chúng ta, luôn tự hào là đứng dưới Công Lý,
sao lại có thể áp dụng câu nói đó vào tất cả các trường hợp “những nhận vật
chống đối Cộng Sản” khi họ được ra nước ngoài hưởng không khí Tự Do mà Thượng
Đế đã ban cho mỗi con người? Đã biết mấy người từng là “nạn nhân Cộng Sản”
nay lại là “nạn nhân Cộng Hòa”? Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Viết Hoạt, Võ Đại
Tôn, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, nay là Điếu Cầy, và mai mốt là những
nhân vật khác…. Theo trình tự này thì tất cả những ai dám bạo gan chống đối
cộng sản độc ác, dã man, bán nước, những ai chống Trung cộng xâm lăng, nếu đi
sang Mỹ là sẽ gặp xui xẻo vô cùng, vì họ thoát Độc Tài Đỏ lại gặp Độc
Tài Vàng, không chết cũng bị thương!
Để kết luận thư này, thay mặt cho một số chiến
hữu của tôi có cùng lập trường mà đề nghị quý anh như sau:
- Xin nghĩ đến tiền đồ Tổ Quốc, nhìn xa trông
rộng, để thấy rằng việc đánh phá những nhà Dân Chủ, những đứa con yêu của đất
nước, những niềm hy vọng của lịch sử, là một việc làm quá cẩu thả, làm hại đến
công cuộc đòi Tự do, Dân Chủ cho quê nhà, vì những người đang chiến đấu sẽ nản
chí, buông xuôi, vì không muốn bị chụp mũ là Cộng Sản trong khi họ đang chống
Cộng Sản bằng cả bản thân mình.
- Xin hãy tạo cơ hội cho những người này được
tiếp tục chiến đấu bằng mọi khả năng của họ. Đừng trói tay họ bằng những nghi
vấn vớ vẩn, cực đoan. Có thể theo dõi họ, và nếu thấy có điều gì chứng thực họ
làm tay sai cho Cộng sản thì hãy triệt họ cũng không muộn, vì thật ra công đồng
mình có doanh trại, quân lính gì đâu mà sợ họ làm gián điệp? Có tổ chức nào có
thực quyền làm nguy hiểm cho tương lai Cộng Sản đâu mà sợ bị trà trộn, đầu độc,
hay phá hoại? Còn việc theo dõi những nhân vật chống Cộng đích thực thì Cộng
Sản đã làm từ khuya rồi, không cần dùng Khổ Nhục Kế nhiều năm mới đưa qua
Mỹ! Cộng Sản thứ thiệt nằm vùng đầy Bolsa, ngồi đầy trong các quán cà phê
tại Little Saigon, mở biết bao nhiêu dịch vụ để chuyển hàng, chuyển tiền về
Viêt Nam hàng chục triệu đô một ngày, cần gì vài nhân vật nổi tiếng này!
Vào khu Phúc Lộc Thọ, đến tiệm vàng, hột xoàn, nghe đầy giọng Bắc Kỳ Hà Lội!
Tại các trường Đại Học, hàng trăm Việt Cộng con đi đứng thoải mái trong các
giảng đướng! Sao không thấy ai tố cáo chúng, mà lại chỉ tố cáo những người công
khai chiến đấu chống Cộng? Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập và cái đài Tivi
Việt Cộng: phố bolsa Tivi, chường mặt ra đó, sao không đập nát chúng đi? Những
cơ sở chuyển tiền, chuyển hàng cho Việt Cộng đầy đường, sao không tố cáo? Thât
là chỉ lo đánh con dế đá trước mặt mà quên con cọp sau lưng! Hơn
nữa, việc đánh con dế đó là theo đúng dự định của con cọp Cộng Sản. Chúng không
thể giết được thể xác của các nhà Dân Chủ thì mượn tay cộng đồng giết giùm tinh
thần của họ.
Vài hàng chia xẻ, nếu có điều chi không vừa ý,
xin anh vì tình chiến hữu mà bỏ qua cho để chúng ta cùng nắm tay nhau mà chống
Cộng trên diễn đàn cũng như bằng hành động thực sự nào đó, mong một ngày nhìn
thấy đất nước rợp bóng cờ vàng trước khi chúng ta “ra đi không mang vali”
Kính bút,
Chu Tất Tiến.
************
Email của Liên Thành
Thưa anh Chu Tất Tiến,
Liên Thành đây anh. Cám ơn anh đã gởi thư cho
tôi lần thứ hai. Thưa anh tôi vẫn giữ thói quen của tôi là không bao giờ trả
lời những gì mà bạn mình nói về mình cho dù là đúng hay sai. Anh và tôi mình
ngoài tình chiến hữu ra còn có chút buồn giống nhau là nỗi buồn của người tỵ
nạn thì tại sao lại phải nặng lời với nhau làm gì phải không anh?
Thưa anh, tôi sẽ không bao giờ bàn đến những
gì anh đã nói trong hai bức thư anh gởi cho tôi. Chúng ta có những cái nhìn
khác nhau về nhân vật Điếu Cày, nhưng không vì thế mà mất lòng nhau. Đường đi
muôn lối xin anh cứ đi theo đường anh và tôi, tôi vẫn đi theo con đường mà tôi
đã vạch sẵn. Mong rằng chúng ta vẫn giữ chặt chút tình bạn từ ngày biết anh đến
bây giờ, và mãi mãi.
Chúc anh luôn chân cứng đá mềm trên con đường
đầy cam go hiện tại.
Kính,
Liên Thành
Cell phone: 626-257-1068
**********
2014-11-17 10:21 GMT-08:00
Kính thưa Quý Diễn Đàn,
Kính thưa ông Liên Thành,
Tôi rất mong quý vị tị nạn CSVN hãy bình
tĩnh, sáng suốt, đừng tự biến mình thành công cụ giúp VGVC triệt
hạ Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải, một người dân sống trong guồng máy XHCN, đã
can đảm đòi quyền 'Tự Do Báo Chí", quyền chống Việt Cộng bán nước ...
youtube cho thấy ĐC đang giữa vòng vây thân
tình, anh đang chưa kịp nghe bên này, lại quay sang bên kia, thì có người dúi
vào tay ĐC lá Cờ Vàng, chúng tôi thấy anh đã cầm lấy nhưng rất nhanh người bảo
vệ đi bên cạnh giật trả lại cho người trao. Rõ ràng Điếu Cầy không hề
từ chối cờ Vàng, như đã bị cáo buộc.
Thực tế, Điếu Cầy đã bị CSVN bắt giam, hành
hạ tuần tự trong 11 nhà tù. Ngay sau khi VC tạm tha, được chính phủ
Mỹ đưa qua Mỹ tị nạn VC , ông Điếu Cầy đã tố cáo
tội ác CSVN cai quản Nhà tù Cà Mau như 'trại súc vật'
Anh Điếu Cầy sẽ đến HTD vào ngày
20/11/2014 và sẽ đi New York vào sáng 24/11/2014. UBTTTAĐCSVN
nên đến gặp Điếu Cầy, hỏi thêm về tội ác công an đánh đập, nam sinh lớp 9
chết sau khi rời trụ sở
Trân trọng kính chào
Trần Hữu Phái
(ĐNQ)
CHUYỆN
DÀI ĐIẾU CÀY
DƯƠNG THANH ĐÔNG
Gã bộ đội, cán binh của đạo quân chỉ bảo
vệ quyền lợi đảng nhưng không bao giờ bảo vệ Việt Nam là Nguyễn Văn Hải, hay
blogger Điếu Cày, bỗng dưng trở thành nhân vật nổi bật được một số người cho là
nhà dân chủ, nhà đấu tranh, nhân vật đối kháng tiêu biểu tại Việt
Nam; thành tích một số bài báo chống Trung Cộng, chứ không chống đảng cộng sản
VN, trở thành lớp sơn hào nhoáng về con người được đánh bóng là yêu nước,
chỉ có thể thuyết phục được một số người nhẹ dạ, cả tin mà thôi. Như cây kim
dấu trong bọc lâu ngày, tất phải lộ ra và thời điểm gần đây, sau khi Điếu Cày
sang Hoa Kỳ với tư cách tỵ nạn, theo đúng chính sách nhân đạo của Hoa Kỳ về tù
nhân chống các chế độ toàn trị độc tài và cộng sản.
Tuy nhiên, chế độ Hà Nội thường lợi dụng khe hở chính sách nhân đạo của Hoa Kỳ
và các nước Tây Phương để đưa người của đảng sang, gia tăng nhân số, trong khi những tù nhân lương tâm khác, không phải là gốc
cộng sản như trường hợp giáo sư Nguyễn Đình Huy, vẫn không được Hà Nội cho xuất
ngoại và sau cùng phải chết tại Việt Nam. Dù cho Hoa Kỳ chấp nhận cho định cư nhưng đảng CS không cấp
cho đi, thì vẫn không thể đến bến bờ tự do, cho nên, hầu hết những kẻ xuất
ngoại dưới chiêu bài nhân quyền, nhà dân chủ, tù nhân lương tâm, thường là
người của cộng sản đồng thuận đưa sang. Tên công an, ấu dâm Lê
Nguyên Hồng đã được đồng bọn là băng đảng Việt Tân, lợi dụng chính
sách tỵ nạn chính trị, đã đến Úc theo bảo lãnh với tiêu chuẩn nhà đối kháng, là
một trong những bằng chứng về sự lợi dụng khe hởi nhân quyền và dân chủ của các
nước cộng sản trong việc đưa người của họ xâm nhập vào các nước dân chủ để hoạt
động, tác hại sau nầy.
Người Việt hải ngoại cần nhận chân là điều nầy, để không bị lầm lần nữa, cộng sản rất gian manh, thủ đoạn, mà trong cộng đồng tỵ nạn hải ngoại hãy còn một số người ngây thơ, nhẹ dạ, cả tin, lại được hổ trợ bởi những tổ chức thân cộng như băng đảng Việt Tân, bị nhiễm độc tuyên truyền từ các cớ quan tuyền thông thân cộng như báo Người Việt, đài truyền hình SBTN, các hệ thống đài Tiếng Nước Tôi, Chân Trời Mới…phun nọc độc vào cộng đồng từ nhiều năm qua.
Người Việt hải ngoại cần nhận chân là điều nầy, để không bị lầm lần nữa, cộng sản rất gian manh, thủ đoạn, mà trong cộng đồng tỵ nạn hải ngoại hãy còn một số người ngây thơ, nhẹ dạ, cả tin, lại được hổ trợ bởi những tổ chức thân cộng như băng đảng Việt Tân, bị nhiễm độc tuyên truyền từ các cớ quan tuyền thông thân cộng như báo Người Việt, đài truyền hình SBTN, các hệ thống đài Tiếng Nước Tôi, Chân Trời Mới…phun nọc độc vào cộng đồng từ nhiều năm qua.
Trên
thực tế, Điếu Cày vẫn là gốc cộng sản như Bùi Tín, Dương Thu Hương, Bùi Kim
Thành, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Minh Cần, Việt Thường Trần
Hùng Văn, Nguyễn Chí Thiện….nhìn chung đa số những kẻ phản tỉnh, vẫn
chưa gột rửa hết tàn dư Marx Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh và vẫn tự hào về đảng
cộng sản với các thành tích nặng phần tuyên truyền một chiều: đánh thắng Phát
Xít Nhật, Thục dân Pháp và đế quốc Mỹ. Những người có nguồn gốc đảng, dù họ
phản tỉnh, nhưng không thể tin và cũng không bao giờ tin, là cách đề cao cảnh
giác tốt nhất, như nhìn thấy bất cứ sản phẩm nào mang nhãn hiệu” made in China”
là nên đặt dấu hỏi: bền không? Tốt không? Có độc chất không?
Bài học những kẻ gốc gác cộng sản, xuất ngoại như Bùi Tín, vẫn tìm cách bênh
vực đảng CS trong cuộc thảm sát ở Huế năm 1968, Dương Thu Hương nổi danh là
chống cộng nhưng lại ca tụng lãnh tụ Hồ Chí Minh qua tác phẩm” Đỉnh Cai Chói
Lọi”, Bùi kim Thành vẫn kính yêu bác Hồ, Nguyễn Minh Cần, nguyên phó bí thư
thành Hà Nội tìm cách ngăn chận hành động xuống đường là điều CS lo sợ sụp đổ.
Việt Thường Trần Hùng Văn khẳng định:” tôi không chống cộng, mà chỉ chống Việt
gian”, hay cả những kẻ được đào tạo từ cộng sản, như trường hợp Nguyễn Hưng
Quốc, những bà viết của hắn phân tích chung chung về cộng sản, đã tiêu tán qua
câu nói của đương sự:” tôi không hề chống cộng”, hòa thượng Thích Quảng Độ,
trước năm 1975, nằm trong Ấn Quang, là tụ điểm nằm vùng dưới lớp áo cà sa, sau
năm 1975 phản tỉnh, nhưng vẫn trung thành với đảng CS qua đại hội phật giáo
trong nước năm 2011, Quảng Độ vẫn theo chống Mỹ cứu nước:” đảo chánh vô tiền
khoán hậu 1963, giật sập chế độ ngoại bang ở miền nam” và nhất là hòa thượng
Thích Quảng Độ tìm mọi cách để tránh cho đảng CS không sụp đổ qua kêu gọi Biểu
Tình Tại Gia, Bất Tuân Dân Sự.
Chiêu bài yêu nước chỉ chống Trung Cộng xâm lăng, gây hấn ở biển Đông,
là màn dàn dựng của đảng cộng sản thái thú Hà Nội nhằm gom dân cào vòng tay để
đoàn kết chống xâm lược, nhưng đây là quỷ kế thâm độc, thái thú yên
bình và được nhân dân hậu thuẫn nhờ chiêu bài bảo toàn đất tổ, giúp cho Trung
Cộng thực hiện chính sách chiếm đất, biển và đồng hóa dễ dàng nhờ chính bàn tay
tập đoàn thái thú nội địa. Người Việt đang sống, hợp tác, đoàn kết với kẻ thù
nguy hiểm nhất mà không nhận ra, chỉ lo chống Trung Cộng là kẻ thù xa, không
bao giờ thành công, là mục tiêu chệch hướng, được lèo lái bởi những người gốc
thái thú CSVN như gã Điếu Cày.
Điếu Cày vẫn có cùng mẫu số của đảng cộng sản, không hề chống
thái thú cầm quyền và chỉ chống Trung Cộng. Không rõ đây có phải
là khổ nhục kế như những lần trước với Nguyễn Chí Thiện, Nguyễn Chính Kết…nhưng
sự kiện Điếu Cày vào tù, không phải chống đảng CS mà chống Trung Cộng, sau cùng
là tội trốn thuế, chỉ là dàn cảnh để đưa thêm một con chốt sang sông.
Sau năm 1975, thành phần cộng sản trà trộn vào làn sóng tỵ nạn và sau nầy lợi
dụng chính sách di trú, du học, bảo lãnh hôn phối…gia tăng dân số cộng sản, lại
được hậu thuẫn của những tổ chức thân cộng như băng đảng Việt Tân, nên đảng
CSVN cần người của họ lãnh đạo những thành phần nầy và Điếu Cày có thể phù hợp
với vai trò lãnh đạo tổ chức tôn thờ cờ máu trong tương lai ở hải ngoại, biết
đâu sau nầy, Điếu Cày trở thành lãnh đạo của một tổ chức khác với cộng đồng tỵ
nạn, họ dùng lá cờ máu, chủ trương hòa hợp hòa giải và dần dần nuốt trửng cộng
đồng chống cộng?. Đây là nguy cơ trước mắt mà những ai quan tâm đến sự an bình
của người Việt hải ngoại, hãy cẩn thận về gã Điếu Cày, phòng bệnh hơn trị bệnh.
Theo kinh nghiệm của những người tù cải tạo, thì trong tù, đảng cộng sản vẫn
dành ưu tiên cho những người tù có gốc đảng hay gia đình có gốc lớn, như trường
hợp của Cù Huy Hà Vũ, với phương tiện dành riêng, không khác gì các nước Tây
Phương, do đó, có thể là trong nhà tù, Điếu Cày hưởng chế độ tù cao cấp và có
lợi thế là bên ngoài được yểm trợ tài chánh từ các tổ chức như Việt Tân.
Chống
Trung Cộng là truyền thống nghìn năm của tổ tông nước Việt, nên bất cứ ai cũng
chống Tàu, không riêng gì Điếu Cày. Cường điệu hóa, khuếch đại về
con người và thành tích gã cựu bộ đội cộng sản, hình như đây cũng là ý đồ của
đảng CS, nên hải ngoại, các cơ quan truyền thông của băng đảng Việt Tân và quan
hệ như đài truyền hình SBTN cổ vũ từ lúc Điếu Cày mới phát khởi Blogger, đến bị
bắt, tù và mới đây được phóng thích, lại được sang Hoa Kỳ.
Những hình ảnh ồn ào vây quanh nhân vật gốc bộ đội, chỉ chống Trung Cộng nhưng
không chống lại các đồng chí đảng cộng sản VN là ẩn số nằm sâu trong con người
Điều Cày, tuy nhiên tư tưởng hướng dẫn hành động, sự kiện Điếu Cày không thích
cờ vàng ba sọc đỏ, cũng là điều mà mọi người, kể cả những kẻ hâm mộ vội,
cầm cờ vàng rước Điếu Cày, kể cả các hội đoàn…Hãy đề cao cảnh giác, coi chừng
bị hố và những bài học cũ lập lại, dù bao phen mà vẫn chưa học thuộc.
Điếu
Cày ở VN tiếp tục đấu tranh chống Trung Cộng, chứ không cộng sản VN, thì đây là
điều bất lợi lợi cho cao trào dân chủ trong nước, nên đã lầm người. Nhưng sang
Mỹ là vai trò Điếu Cày chấm dứt như Ngụy Kinh Sinh của Trung Hoa, chưa kể đến
những mưu đồ khác mà những kẻ phản tỉnh gốc đảng lợi dụng sự sùng bái thái hóa
của những người yêu mến Điếu Cày mà nhiều khi trở thành nạn nhân của tình trạng
lừa bịp chính trị, là bài học mà người quốc gia cần dè dặt tối đa khi những
người bên kia gia nhập và cộng đồng.
Người ta không rõ khả năng, tài cán của anh bộ đội CS ra sao, với Bùi Tín,
Dương Thu Hương…thì Điếu Cày vẫn không thể sánh bằng. Những kẻ phản tỉnh gốc
đảng nầy đã tan biến và mất dần ảnh hưởng sau thời gian định cư, sau khi tài
năng tàn lụi vì gặp phải những người được đào tạo từ miền nam tự do. Nhưng hình
như là những kẻ ái mộ tếu tin là gặp minh chủ, có thể là từ đó Điếu Cày nghiểm
nhiên trở thành đại lãnh tụ, được những thế lực đen hậu thuẫn ( như Việt Tân,
nằm vùng) dàn dựng mô thức tiểu Diên Hồng như Hoàng Minh Chính đã từng thực hiện
vào tháng 5 năm 2008, với sự cộng tác của bác sĩ Nguyễn Xuân Ngải và vài nhân
vật trở cờ khác.
Theo nguồn tin cho biết là Điếu Cày được gã tên là Trần. Tr. Ph, là tay sai
thân tín của bác sĩ Vạn Xuân (kẻ từng tổ chức Tiểu Diên Hồng cho Hoàng Minh Chính)
săn đón rất nồng hậu. So với những năm ở tù của Điếu Cày với những tù cải tạo,
thì Điếu Cày rất có diễm phúc là được nhiều người hậu thuẫn từ trong và ngoài
nước, lúc ở tù lại được nhiều người vận động và có thể gởi tiền yểm trợ và khi
xuất ngoại lại có một số người tâng bốc như là lãnh tụ, trong khi đó, biết bao
quân nhân H.O, kể cả các ông tướng như Đổ Kế Giai sang Hoa Kỳ trong thầm lặng,
bụt nhà không thiêng, nhưng gã bộ đội Điếu Cày chưa có cái gì có thể tin, nằm
trong đạo quân phản quốc, mà lại được săn đón thái quá, là màn lố bịt của những
kẻ tin tưởng tếu vào một lãnh tụ chưa chứng minh khả năng và lập trường.
Hải
ngoại có những chuyện lạ như Phật giáo, rất nhiều tự viện, với những chức sắc
thâm niên lên hàng đại đức, thượng tọa, hòa thượng, nhưng lại hay mời sư quốc
doanh trong nước sang thuyết pháp, như vậy chả lẽ quí cao tăng kém trình độ mà
mời sư trong nước hoằng pháp?
Hải ngoại không thiếu tài năng, bằng cấp phải tính con số hàng trăm nghìn, chả
lẻ không có ai đủ khả năng lãnh đạo, phải đợi anh chàng bộ độ CS, chỉ chống
Trung Cộng nhưng không chống cộng sản VN, sang lãnh đạo?
Ở hải ngoại không còn là môi trường tốt cho Điếu Cày, khi có nhiều tài năng, văn sĩ, ký giả, học giả…học ở miền nam, nhiều kinh nghiệp, thì cái blogger Điếu Cày có tái hoạt động, cũng không thể trở thành ánh sáng thu hút mọi người như trong nước.
Ở hải ngoại không còn là môi trường tốt cho Điếu Cày, khi có nhiều tài năng, văn sĩ, ký giả, học giả…học ở miền nam, nhiều kinh nghiệp, thì cái blogger Điếu Cày có tái hoạt động, cũng không thể trở thành ánh sáng thu hút mọi người như trong nước.
Mới sang Hoa Kỳ, gả Điếu Cày lớn lối đòi sửa khuyết tật truyền thông, với khả
năng của hắn, không thể làm chuyện nầy và không đủ tư cách nói lên câu ấy, tuy
nhiên đây là bản chất tự cao tự đại của cộng sản, họ luôn xem mình là thầy đời
thiên hạ, trong khi những thằng ngốc làm vua tại VN vì có nhà tù, công an,
nhưng ở nước ngoài, gã Điếu Cày không có môi trường thuận lợi để làm thầy thiên
hạ như hai câu:
Năm đồng đổi
lấy năm xu.
Thằng khôn
đi học, thằng ngu làm thầy.
Chuyện
Điếu Cày hãy còn dài và đây là màn kịch mới, sau khi những tấn tuồng cũ đã
trình diễn không còn ăn khách như Bùi Tín, Dương Thu Hương, Nguyễn Chánh Kết,
Cù Huy Hà Vũ, Trần Khải Thanh Thủy, Bùi Kim Thành, Nguyễn Minh Cần… Nay
là lúc mọi người cần cảnh giác, khi thấy Điếu Cày trở thành diễn viên mới và
nổi bật trên hệ thống truyền hình SBTN của Trúc Hồ, dòng dõi cách mạng, đã
không còn tín nhiệm sau những hoạt động có lợi cho đảng CS, ngoài ra còn có báo
Người Việt và những nhân vật quen thuộc thuộc băng đảng Việt Tân…Nhân vật Điếu
Cày không thể xứng đáng với sự cung nghinh thái quá như thần tượng tại hải
ngoại, nhưng rất tiếc là có một số người săn đón, dù biết hắn không chống các đồng
chí cộng sản VN, chỉ chống Trung Cộng chung chung và không nhìn nhận lá cờ vàng
là biểu tượng tự do dân chủ, giống như có ai đó mang thứ cỏ dại vào chậu kiểng
và nâng niêu như là kỳ hoa dị thảo, khiến cho những người sành chơi kiểng chê
lẫn khinh bỉ về trình độ thưởng thức.
DƯƠNG
THANH ĐÔNG.
7.11.2014
7.11.2014
Điếu Cày: Hãy xếp lại quá khứ, xếp sự khác biệt, để cùng đấu tranh
Friday, October 31, 2014
Ngọc Lan/Người Việt
GARDEN
GROVE, California (NV) – Trường quay của đài SBTN trưa Thứ Sáu chật ních người, bởi sự có mặt của
đông đảo đồng hương, cùng các hội đoàn, và hầu hết dân cử từ cấp địa phương đến
tiểu bang, liên bang đến tham dự buổi hội luận với nhà báo blogger Điếu Cày
Nguyễn Văn Hải, người vừa bị nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam áp giải khỏi nhà
tù và đẩy ra phi trường, đến thẳng Hoa Kỳ cách đây 10 ngày.
Sự xuất hiện lần đầu tiên này của
Blogger Điếu Cày trước công chúng Orange County ở miền Nam California do đài
truyền hình SBTN và Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do phối hợp tổ chức thật sự thu hút
sự theo dõi của những người có mặt bởi những vấn đề, câu hỏi được đặt ra cùng
cách trả lời thẳng thắn, thông minh và không kém phần tinh tế, nhiều cảm xúc
của Điếu Cày.
Nhà báo, blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải tại buổi hội luận
cùng
đồng hương và giới truyền thông tại đài SBTN. (Hình: Ngọc
Lan/Người Việt)
|
Trong dáng vẻ tự tin, bằng giọng nói
rõ ràng và nụ cười dễ mến, lời chào đầu tiên của Blogger Điếu Cày gửi đến đồng
hương đã gây nhiều xúc động.
Ông nói, “Tôi đã trải qua 6 năm 6
tháng 2 ngày trong 11 nhà tù cộng sản. Suốt thời gian ấy, tôi mơ ước giây phút
được ngồi quây quần với gia đình, với những món ăn gia đình thanh đạm, quen
thuộc và nghe thấy giọng cười tiếng nói của vợ và các con tôi. Nhưng từ trại tù
ra thẳng phi trường, tôi đã không đạt được giấc mơ ấy. Tuy nhiên, bữa cơm tự do
đầu tiên của tôi tại vùng đất này là do đứa con gái yêu thương của tôi nấu,
cháu rất ít nói nhưng trong những ngày tới tôi biết tôi không đơn độc.”
Cũng trong những lời chân tình này,
ông nhắc đến kỷ niệm về một đồng hương nhận ra ông trên phố, “ái ngại dúi vào
tay tôi món quà nhỏ bé đầy tình người. Tôi xúc động đón nhận món quà quý báo
dành cho người tù xa lạ. Tôi thấy hình ảnh đẹp đẽ đó của cộng đồng người Việt
hải ngoại.”
Và từ hành động đó, Điếu Cày nhận ra
“Tôi biết tôi không cô đơn bên cạnh những đồng hương của tôi trên đất nước Hoa
Kỳ.”
Đại diện tổ chức Nhân Quyền Human
Rights Watch và các Dân biểu Liên bang Alan Lowenthal, Giám sát viên Janet
Nguyễn, Thượng nghị sĩ tiểu bang Lou Correa, cựu Dân biểu tiểu bang Jose
Solorio và Dân biểu tiểu bang Sharon Quick-Silva đã dành những lời tốt đẹp nhất
để vinh danh, ca ngợi về sự dấn thân cho tự do, dân chủ và nhân quyền của nhà
báo, blogger Điếu Cày.
Rất nhiều câu hỏi, nhiều vấn đề được
Luật Sư Đỗ Phủ, phó Tổng giám đốc SBTN và Luật sư Nguyễn Anh Tuấn, thư ký Hội
đồng quản trị SBTN, đại diện bao tổ chức đặt ra với Điếu Cày. Bên cạnh đó đồng
hương từ khắp nơi cũng gửi những câu hỏi trực tiếp đến ông Hải.
Liên quan đến việc chọn nơi định cư
sắp tới, ở Canada hay Hoa Kỳ, Điếu Cày cho biết, “Khi mới sang con gái tôi ở
Canada muốn tôi về đó ở để cháu chăm sóc. Nhưng khi xuống sân bay, được cộng
đồng ở đây tiếp đón rất nồng nhiệt, chân tình và sau đó gặp bạn bè trong giới
truyền thông thì cũng đạt được nhiều sự đồng thuận về việc liên kết truyền
thông ở đây. Cho nên tôi quyết định ở lại đây để chung tay góp sức với đồng bào
khu vực Cali này đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam.”
“Anh có thuộc về một tổ chức hay
đảng phái nào hay không?” Luật sư Đỗ Phủ hỏi.
“Tôi chỉ có một tổ chức duy nhất là
CLB Nhà Báo Tự Do. CLB Nhà Báo Tự Do trong vai trò truyền thông là một tổ chức
độc lập không liên quan đến các đảng phái chính trị nào. Nhưng là một cơ quan
truyền thông, chúng tôi sẽ góp sức để kết nối thông tin để đưa tất cả tiếng nói
của mọi người, mọi tổ chức xã hội lên trên hệ thống truyền thông để giúp tiếng
nói của họ đi xa hơn mạnh hơn. Đó là điều chúng tôi làm.”
Về thắc mắc, “Trong những ngày qua
có những lời kết án rằng khi anh được đồng bào đón tiếp tại phi trường, anh đã
không nhận lá cờ vàng. Một số người kết luận rằng anh từ chối đứng vào hàng ngũ
của cộng đồng người Việt tự do hải ngoại,” Điếu Cày nêu suy nghĩ: “Trước tiên
lá cờ một biểu tượng, chúng ta đấu tranh là vì mục tiêu tự do dân chủ, không
phải đấu tranh vì biểu tượng của lá cờ. Vì biểu tượng có thể thay đổi nhưng mục
tiêu đấu tranh thì không thay đổi. Lá cờ vàng có từ thời nhà Nguyễn, đó là lá
cờ tổ quốc, đại diện cho những quyền tự do dân chủ. Còn cờ đỏ sao vàng là biểu
tượng cho một chế độ độc tài.”
“Nếu có một lá cờ nào đại diện cho
những quyền tự do, dân chủ, cho những quyền lợi tự do dân tộc tổ quốc thì tôi
sẵn sàng đứng dưới lá cờ đó để đấu tranh cho mục tiêu đó. Không riêng gì cá
nhân tôi mà tất cả chúng ta trong nhu cầu kết nối tạo sức mạnh tổng hợp, thì
hãy cùng nhau đứng dưới một ngọn cờ để đấu tranh cho quyền lợi dân tộc, đất
nước. Tôi hy vọng khi chúng ta đoàn kết được, chúng ta sẽ chọn ra những biểu
tượng xứng đáng nhất cho mình. Nếu 90 triệu người dân Việt Nam đồng thuận rằng
lá cờ từ thời nhà Nguyễn để lại cho chúng ta là lá cờ của dân tộc và chúng ta
nhất trí đứng chung như thế thì chúng ta không cãi nhau nữa.” Ông Hải nói thêm.
***
Nhà báo Lý Kiến Trúc ở Little Saigon gửi câu hỏi, “Trong bối cảnh chính trị nhân văn phức tạp của cộng đồng Việt hải ngoại và các nhà đấu tranh dân chủ, những thành phần cấp tiến trong nước, sự tiếp cận còn rất nhiêu khê, còn bị bưng bít và dễ bị 2 phía chụp mũ. Ông sẽ giải quyết sự bế tắc này bằng cách nào?”
Blogger Điếu Cày trình bày, “Mục
tiêu của tôi sang đây là vì tôi đã nhìn thấy rõ khuyết tật của truyền thông
Việt Nam. Bởi vậy, tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông trong và
ngoài nước để đẩy mạnh làn thông tin trao đổi giữa hai bên. Khi thông tin cân
bằng thì sự thấu hiểu, thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng
hơn, từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng tình đoàn kết trong ngoài.”
Ông Lý Tống từ miền Bắc California
nêu vấn đề, “Nhiều người nghĩ là Việt Cộng cứ tống hết những người chống Cộng
vào tù thì sẽ không còn ai chống Cộng tại quốc nội. Tôi lại nghĩ nếu dân chúng
tin rằng việc chống Cộng của mình sẽ được các cường quốc và tổ chức trên thế
giới chống lưng, như trong vụ Điếu Cày, thì sẽ có nhiều người đứng lên chống
Cộng để được đi qua Mỹ miễn phí. Quan điểm này anh trả lời ra sao?”
Điếu Cày chia sẻ, “Người phát ngôn
Bộ ngoại giao Việt Nam phát biểu rõ là họ không thả tôi mà chỉ là tạm ngưng thi
hành án thôi. Còn Bộ ngoại giao Hoa Kỳ thì yêu cầu Việt Nam thả tôi ra vô điều
kiện, dù tôi ở Việt Nam hay đi sang Hoa Kỳ. Cho nên việc tôi sang đây không như
anh Lý Tống nghĩ và cũng xin cộng đồng nơi đây hiểu rõ câu mà Bộ ngoại giao
Việt Nam đã phát biểu. Họ không thả tôi mà chỉ tạm ngưng thi hành án thôi. Cho
nên sự lựa chọn của tôi là như quý vị đã thấy rồi.”
Với câu hỏi của ông Lê Khắc Lý về
việc “Việt Nam có thể có những cuộc biểu tình như Hồng Kông không?” Điếu Cày
trả lời rằng, “Chúng ta muốn có một cuộc tập họp một triệu người xuống đường
thì đầu tiên chúng ta phải có sự kết nối và việc đầu tiên để kết nối là truyền
thông. Có truyền thông, chúng ta có một triệu người xuống đường, có một triệu
người xuống đường, chúng ta có như Hồng Kông. Khi tư duy thay đổi thì hành động
thay đổi. Hồng Kông làm được thì chúng ta cũng làm được.”
Blogger
Điếu Cày trong vòng tay đồng hương hải ngoại. (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)
|
Blogger Điếu Cày liên tục nhận được những tràng vỗ tay tán thưởng của đồng hương từ những câu trả lời của ông.
Khi một độc giả ở San Jose nêu vấn
đề “Liệu ông có để cho vấn đề cơm áo gạo tiền hay áp lực chính trị nào đó mà đi
vào vết xe của Luật sư Trần Quang Thành, một luật sư mù đấu tranh cho tư do ở
Trung Quốc nhưng sau một thời gian ngắn bị trục xuất qua Mỹ đã mất hút và chìm
xuồng,” thì ông Nguyễn Văn Hải nói một cách khẳng khái: “Trong suốt những ngày
đấu tranh ở Việt Nam, mặc dù bị đàn áp chúng tôi vẫn không sợ, vẫn đấu tranh.
Thứ hai khi chúng tôi biểu tình chống Trung Quốc về vấn đề Hoàng Sa -Trường Sa
bị đàn áp dữ dội, không cuộc biểu tình nào không bị đánh, bị bóp cổ đến ngất đi
rồi bị đưa vào đồn công an để làm việc, nhưng chúng tôi vẫn đấu tranh. Trong
suốt 6 năm 6 tháng 2 ngày trong tù tôi cũng chưa một lần ngừng đấu tranh. Vậy
tại sao khi tôi sang Hoa Kỳ, một đất nước tự do, tự do trên internet mà chúng
tôi là người đấu tranh trên mạng internet, mà lại ngừng đấu tranh?”
Trả lời câu hỏi của khán giả Huy
Phương là “Ông có nghĩ chính phủ CSVN đưa ông qua Mỹ để vô hiệu hóa ông hay
không? Việc đấu tranh của ông ở trong nước hay ngoài nước thuận lợi hơn?” nhà
báo Điếu Cày lập luận, “Trong môi trường nào cũng đấu tranh. Ở ngoài xã hội tôi
đấu tranh trong vai trò một nhà báo. Vào trong tù tôi đấu tranh trong vai trò
người tù. Mỗi người khi vào những môi trường khác nhau phải chuẩn bị sẵn cho
mình những dự án khác nhau để hành động trong môi trường đó. Đây là môi trường
thuận lợi về truyền thông và chúng tôi có lợi thế về truyền thông ở trong nước.
Tôi ra ngoài này tôi sẽ thực hiện được nhiều việc lợi hơn trong nước thay vì
tôi phải nằm trong tù cho đến hết ngày hết tháng mà không phục vụ được gì cho
đồng bào.”
Câu trả lời này cũng nhận được nhiều
tiếng vỗ tay ủng hộ.
“Cảm nhận đầu tiên về truyền thông
Việt Nam trên đất Mỹ?” Việt TV hỏi.
Điếu Cày trả lời, “Tôi chưa được đi
nhiều, chỉ mới đến thăm anh em SBTN và anh em báo Người Việt và một số báo chí
khác. Điều cảm nhận của tôi là anh em truyền thông hải ngoại rất năng động và
sáng tạo và đang sử dụng những công nghệ tiên tiến nhất.”
Cũng trả lời câu hỏi của Việt TV
liên quan đến “không khí tranh cử ở đây”, ông Điếu Cày nói, “Suốt ngần ấy năm
tôi sống trong chế độ cộng sản chưa bao giờ tôi được bầu cho người mà tôi được
chọn cả vì đất nước Việt Nam là đất nước của Đảng cử dân bầu.”
“Hôm nay tôi đi sang đây sắp tới mùa
bầu cử của Hoa Kỳ và tôi thấy quý vị ở đây cộng đồng ở đây được tự đưa ra ý
kiến của mình, sự lựa chọn của mình để chọn ai là người đại diện cho quý vị và
đó là điều hạnh phúc nhất. Khi quý vị đã có người đại diện tốt rồi thì đương
nhiên quý vị có quyền đề đạt người đại diện của quý vị có tiếng nói với Quốc
hội Hoa Kỳ với chính phủ Hoa Kỳ để tăng cường áp lực lên chính quyền cộng sản
Việt Nam để thúc đẩy nhân quyền, tự do dân chủ ở Việt Nam và đó là điều tôi rất
mong muốn.” Ông nhắn nhủ.
Câu trả lời của nhà dân chủ vừa bị
“trục xuất” này liên quan đến bà Dương Thị Tân, vợ cũ của ông, khiến nhiều
người xúc động.
Ông nói một cách đằm thắm, “Những
người đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam bị đàn áp rất khốc liệt. Vì vậy trước
khi bước vào con đường đấu tranh, tôi đã tự xây một bước tường để ngăn cách
giữa tôi và gia đình. Điều đó nhằm để bảo vệ gia đình và vợ con tôi. Về mặt
pháp lý bà Dương Thị Tân không còn là vợ tôi nữa nhưng về mặt tình cảm, trong
tim chúng tôi vẫn có nhau.” Bàn tay ông đặt lên trái tim khi trả lời khiến
nhiều người đưa tay lau nước mắt.
“Trước đây anh là bộ đội và ngay tại
đây lại có nhiều người từng là sĩ quan VNCH. Nếu cần phải nói với họ điều gì
thì anh sẽ nói gì?” Một khán giả từ Washington đặt vấn đề.
“Tôi muốn nói thế này, ở miền Bắc
đến tuổi không đi bộ đội thì cũng bị bắt. Đi qua một cuộc chiến tôi đã thấy
nhiều điều đau khổ trên quê hương đất nước này. Tôi từng thấy một bà mẹ Việt
Nam từng đặt lên bàn thờ di ảnh của hai con mình ở hai chiến tuyến khác nhau.
Mất mát nhất thuộc về người Mẹ Việt Nam. Nhà thơ Nguyễn Duy có nói 'Bên nào
thắng thì nhân dân đều bại.' Còn chúng ta vì lý do này hay lý do kia từng đứng
ở hai đầu chiến tuyến và tôi cũng muốn nói đến các vị cựu chiến binh từng tham
chiến tại Việt Nam cũng như vậy thôi. Bây giờ là lúc chúng ta hàn gắn dân tộc
Việt Nam. Bây giờ cũng là lúc bắt tay vào hợp tác và phát triển với bạn bè trên
cộng đồng quốc tế. Vì vậy chúng ta hãy xếp lại quá khứ, xếp lại sự khác biệt để
cùng đấu tranh vì một mục đích vì tương lai của dân tộc. Còn những chính quyền
đã đem lại sự đau khổ cho người dân thì giờ mọi người cũng đã nhận rõ và bây
giờ chúng ta đấu tranh vì một tương lai Việt Nam đoàn kết, hòa hợp và phát
triển.”
***
Buổi hội luận kết thúc sau hai tiếng đồng hồ liên tục.
Ngoài nhiều vị dân cử, đại diện một
số hội đoàn ra về trước, còn lại là đồng hương.
Nhiều người không có chỗ ngồi, vẫn
đứng đến phút chót, để nghe cho trọn vẹn những điều Blogger Điếu Cày tâm sự, để
sau cùng, được đến gần ông, cầm lấy tay ông, chụp cùng ông một tấm hình, như
một nghĩa cử của sự ngưỡng mộ một người dấn thân, quên mình vì tự do, dân chủ
và nhân quyền cho Việt Nam.
Tinh thần tự do dân chủ Điếu Cầy tại Virginia
Thứ Tư, ngày 03 tháng 12 năm 2014
Khoảng trên 200 người đã đến tham dự buổi tiếp tân dành cho nhà báo
Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải vào chiều Chủ Nhật, 23-11-2014, vừa qua. Buổi
tiếp tân này do Ban Biên Tập của Bản Tin Hoa Thịnh Đốn thuộc hệ thống
truyền hình SBTN tổ chức tại Mason District Government Center thuộc
thành phố Annandale, Virginia. Nhờ đó mà tôi và nhiều người Việt khác
mới có dịp được gặp gỡ Ô. Điếu Cầy, để cám ơn một người anh hùng đã can
đảm đứng lên đòi quyền tự do báo chí và chống Tầu Cộng xâm lăng ngay ở
trong một nước độc tài Cộng Sản Việt Nam.
Ông Nguyễn Văn Hải với bút hiệu là Điếu Cầy, là một blogger ở Việt Nam. Ông là một thành viên sáng lập Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do vào tháng 9, 2007. Nhân dịp Thế Vận Hội tại Bắc Kinh vào năm 2008, Ô. Điếu Cầy đã tham dự cũng như tường thuật về cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lăng lãnh hải ở Biển Đông của Việt Nam. Ông bị chính quyền Cộng Sản bắt giữ vào ngày 20-4-2008 tại Saigon và bị kết tội trốn thuế và lãnh án 30 tháng tù. Đáng lý ra, ông được trả tự do vào tháng 10, 2010, nhưng án tù của ông bị gia hạn một cách tùy tiện vì lý do chính quyền Cộng Sản muốn điều tra thêm về ông.
Vào tháng 9, 2012, Ô. Điếu Cầy bị mang ra tòa xét xử lần thứ hai về tội tuyên truyền chống nhà nước cùng với hai bloggers khác là Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải. Ô. Điếu Cầy bị một án nặng nề nhất với 12 năm tù. Vào tháng 3, 2012 cựu Dân Biểu Quốc Hội Hoa Kỳ Joseph Cao và BPSOS đã tung ra một chiến dịch vận động hành lang để đòi trả tự do cho một số tù nhân chính trị trong đó có Ông Điếu Cầy. Vào tháng 4, 2012, Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ kêu gọi chính quyền thả tự do cho Ông Điếu Cầy và những bloggers khác. Vào tháng 5, 2012, Tổng Thống Hoa Kỳ Obama tuyên bố rằng “Chúng ta không thể quên những nhà báo như blogger Điếu Cầy, mà việc bắt bớ ông trùng hợp với cuộc đàn áp tập thể báo chí quần chúng tại Việt Nam.”
Vào ngày 21-10-2014, Ông Điếu Cầy đã được trả tự do và lập tức bị tống xuất qua Mỹ sau 6 năm 6 tháng và 20 ngày trong 11 nhà tù của Cộng Sản.
Trước khi đến tham dự buổi tiếp tân này, tôi nghĩ hôm nay là một ngày vui cho anh Điếu Cầy, cho tôi và nhiều người khác. Nhưng sau đúng 20 phút đầu tiên, một vài kẻ chống cộng cực đoan, nhân danh dân chủ tự do bắt đầu quậy phá buổi tiếp tân thân mật này thành một cuộc hỏi cung nghi can của một cơ quan điều tra tội phạm.
Kẻ đầu tiên quậy phá đặt ra hai câu hỏi xem ra vô hại, (1) Anh nghĩ thế nào về cuộc chiến do CSBV phát động từ 8-12-1960 – 30-4-1975 và (2) Anh nghĩ gì về Hồ Chí Minh?
Anh Điếu Cầy đã trả lời rằng đa số những người ở trong nước bị bưng bít thông tin. Khả năng tiếp nhận thông tin rất giới hạn mà đưa ra những quyết định có thể sai lệch. Nên ở đây xin để cho lịch sử phán xét khi có đủ thông tin. Tôi xin miễn bình luận ở đây.
Vấn đề là hắn không cho anh Điếu Cầy tự do bầy tỏ ý kiến của anh mà cố tình ép anh Điếu Cầy phải thành khẩn chấp cung, Hắn lớn tiếng hỏi tiếp: Chúng tôi muốn biết ý kiến riêng của anh.
Anh Điếu Cầy điềm tĩnh lập lại câu trả lời trước: “Khi quý vị đưa ra một quyết định, một nhận xét về một vấn đề nào, nó tùy thuộc vào lượng thông tin tiếp nhận được. Cho nên quyết định đúng hay sai tùy thuộc vào lượng thông tin nhiều hay ít. Chúng ta đã có đủ thông tin chưa? Lịch sử sẽ phán xét. Một mình cá nhân tôi không thể phán xét.”
Vẫn không hài lòng về câu trả lời này hắn không buông tha cho anh Điếu Cầy và gay gắt đối chất lại như thể một quan tòa hỏi cung một nghi can ở tòa án : “Tôi không bảo anh phán xét. Tôi hỏi ý kiến của anh thôi. Tôi không muốn anh phê bình. Tôi muốn biết ý nghĩ của anh về cuộc chiến đó.”
Rõ ràng là tên quậy phá này đã đi quá trớn, trà đạp lên quyền tự do của người khác, nên một khán thính giả trong hội trường trước sự bất công đã phải can thiệp: “Tôi đề nghị với anh như thế này. Đây là một nước tự do. Báo chí tự do. Mọi người có quyền phát biểu ý kiến. Nếu người ta không muốn phát biểu ý kiến, anh đừng ép buộc người ta phát biểu ý kiến. Cái lối đó là lối Cộng Sản.”
Những tiếng vỗ tay đồng loạt ủng hộ trong hội trường vang lên đã giúp chấm dứt giọng điệu tra khảo diễn giả Điếu Cầy của tên phá rối đầu tiên.
Ngay sau đó một tên quậy phá thứ hai lên phát biểu. Hắn tự giới thiệu là một cựu sĩ quan Không Quân VNCH. Hắn đổ hết tội của CSVN lên đầu một anh binh nhì Bộ Đội bị cưỡng bách đi lính cho miền Bắc trong một cuộc đấu tố công khai trên một đất nước tự do Hoa Kỳ: “Tôi là nạn nhân của anh. Cách đây … (âm thanh không rõ) năm, khi anh đưa quân vào xâm lăng nước VNCH chúng tôi. Trở lại quá khứ, đất nước VNCH chúng tôi được công nhận bởi 112 nước trong thế giới tự do và là quan sát viên thường trực của Hội Đồng Bảo An LHQ và cũng là thanh viên của của Liên Hiệp Quốc Hội Âu Châu. Chúng tôi có chính nghĩa. Tôi nghĩ rằng ngày 30/4 anh cũng ở trong đoàn quân đó vào để gọi là giải phóng. Danh từ giải phóng và thống nhất của mấy anh 40 năm nay dồng bào ở trong nước và hải ngoại hiểu rõ rồi. Sau đó tôi cũng bị tù đầy. Ngày hôm nay tôi lưu vong qua đây, còn sống đây để gặp anh. Tôi chỉ hỏi một câu hỏi với cá nhân anh thôi, trong 40 năm nay, trong 10 năm, 15 năm, anh đã tỉnh ngộ được rằng chế độ Cộng Sản là sai trái và độc tài, cho nên anh mới trở thành một blogger báo chí tự do. Với tấm lòng trung thực của một người làm báo , tôi xin hỏi anh rằng cá nhân anh thôi, đối với tôi là một nạn nhân còn đây, có phải ngày đó là ngày một nước đi xâm lăng một nước hay không?”
Ô. Điếu Cầy đã điềm tình trả lời một cách đáng khâm phục: “Trong cuộc chiến này, chúng ta đều là người Việt Nam cả. Hãy đặt mình vào vị tri của tôi khi đặt câu hỏi đó. Lúc đó tôi cũng chỉ mới 18 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên trong xã hội Cộng Sản và anh biết rằng truyền thôn và giáo dục của họ như thế nào. Chính quyền nào công dân đó. Bởi vậy, nếu anh là tôi vào thời điểm ấy vào vị trí của tôi, anh sẽ quyết định như thế nào? Anh có nghĩ rằng tôi là người đi xâm chiếm anh không?
Chúng ta là người Việt Nam cả, nhưng chủ nghĩa này chủ nghĩa kia, học thuyết này học thuyết kia đã phân chia chúng ta thành hai phía và gây ra cuộc chiến giữa những người anh em với nhau. Mấy chục năm qua, nếu chúng ta không nói lên sự hàn gắn, dân tộc này, vết cắt đó mãi mãi không hàn gắn được. Nếu ngày hôm nay anh vẫn giữ ở trong lòng mối hận thù, tất cả những gì chúng tôi đấu tranh ở bên kia và sang đến đây, những hi sinh mà Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do và nhiều anh em trong nước đang nhìn sang các cộng đồng bên này khi tiếp đón chúng tôi, họ sẽ thấy như thế nào?”
Hội trường lại vang lên những tiếng vỗ tay tán thưởng khi anh Điếu Cầy chấm dứt phần giải đáp. Nhưng tiếp ngay sau đó một cựu quân nhân khác, một khuôn mặt quen thuôc trong sinh hoạt cộng đồng, đó là ông Nguyễn Kim Hùng đã lên phát biểu ý kiến. Một lần nữa ông này cũng lại đổ tội ác chiến tranh của CSVN lên đầu nhà báo Điếu Cầy: “Theo một cuộc hội luận của anh ở California, anh có nói lá cờ chỉ là biểu tượng. Biểu tượng có thể thay đổi. Chúng tôi tiếp nhận điều đó. Mục đích đấu tranh đem lại tự do dân chủ cho dân tộc Việt Nam ở quốc nội là mục đích chính và đó là mục đích không thay đổi. Tôi cũng chấp nhận chuyện đó. Tôi muốn hỏi bây giờ anh đã qua đây, đứng với chúng tôi tiếp tục đấu tranh, biểu tượng của anh là gì? “
“Câu hỏi thứ hai, trước kia anh là Bộ Đội của miền Bắc thì phải nói là các anh đã cưỡng chiếm miền Nam của chúng tôi. Dầu muốn dầu không, dầu ít dầu nhiều, anh cũng góp một phần nhỏ vào việc chiếm miền Nam của chúng tôi và hiện tại xã hội Việt Nam đã đưa dân tộc Việt Nam xuống tận cùng của đạo đức. Tất cả đều là tận cùng. Các công chuyện anh đã tham gia giải phóng, các anh nói giải phóng, nói chúng tôi là ngụy. Anh cho các chuyện đó là công hay là tội đối với cá nhân của anh. Anh đã là một trong những thành phần góp vô để cưỡng chế miền Nam chúng tôi.”
Ô. Điếu Cầy đã điềm tĩnh trả lời như sau: “Tôi muốn bà con hôm nay hiểu rằng chúng ta đến đây gặp nhau là tổ chức một cuộc hội luận. Những vấn đề được trao đổi với nhau trên tinh thần xây dựng một đất nước, chứ không phải hôm nay tới đây để một số người đưa ra đấu tố như năm 1956 của thế kỷ trước. Đó là một điều không phù hợp với giá trị dân chủ.”
“Khi chúng ta đấu tranh cho giá trị dân chủ, chúng ta phải hiểu rằng tất cả mọi người mọi nhóm trong xã hội đều có quyền biểu đạt ý kiến cá nhân, ý kiến nhóm của mình, và có quyền có biểu tượng riêng. Những nhóm khác nhau hay giống nhau đều tôn trọng biểu tượng của nhau, nhưng không áp đặt giá trị của mình lên người khác. Chúng tôi ngưỡng giá trị dân chủ đó cho nên chúng tôi đấu tranh để chống sự áp đặt của chính quyền CS lên người dân Việt Nam. Chúng tôi không thể tránh độc tài đỏ mà sang đây lại bị áp đặt một cái khác. Những người đã cho rằng cờ từ thời nhà Nguyễn để lại là lá cờ của tổ tiên đại diện cho giá trị tự do dân chủ, thì không sử dụng nó để áp đặt giá trị của mình lên người khác.”
Một lần nữa hội trường vang lên những tiếng vỗ tay ủng hộ lời giải đáp của anh Điếu Cầy. Rất may chỉ có ba nhân vật này đã công khai đánh phá anh Điếu Cầy. Thật tình đến bây giờ tôi cũng không thể hiểu được nguyên do nào khiến họ có ác cảm với người tù lương tâm với khi phách anh hùng như vậy. Căm thù một anh binh nhì Bộ Đội ư? Nếu thế thì đừng trách bọn VC đã bỏ họ vào những trại tù cải tạo. Ghen tức ư? Có thể vì anh Điếu Cầy được người Việt hải ngoại kính phục và được bao nhiêu giải thưởng quý trọng. Trong sáu năm qua Nhà Báo Điếu Cầy đã được trao một số giải thưởng về nhân quyền và tự do báo chí: Giải Nhân Quyền Việt Nam 2008, Hellman-Hammett Award 2009 của Human Rights Watch và International Press Freedom Award 2013 của Committee to Protect Journalists. Ngoài ra, Ông Điếu Cầy còn được Amnesty International vinh danh là một tù nhân lương tâm và Civil Rights Defender chỉ định Ô. Điếu Cầy là Human Rights Defender của tháng.
Thật sự tôi cũng không hiểu được vì lý do gì mà những người kẻ quá khích như thế lại chống Cộng Sản độc tài vì chính họ đã tỏ ra bản chất độc tài. Họ muốn Việt Nam thành một nước tự do dân chủ ư? Không chắc. Vì những hành động của họ đưa đến hậu quả nghiêm trọng là đẩy những người yêu chuộng tự do thực sự về phía độc tài. Trước khi có buổi tiếp tân, Cộng Đồng Việt Nam vùng Washington-DC, Maryland và Virginia đã quyết định không đón tiếp, không yểm trợ, và không tham dự buổi tiếp tân anh Điếu Cầy.
Đa số những người tham dự buổi tiếp tân đã nghĩ gì về anh Điếu Cầy và một thiểu số quậy phá? Tốt hơn hết là hãy nghe chính những người này nói gì.
Mở đầu cuộc hội luận, Ô. Trần Quang Duật, đã lên phát biểu rằng ông là một cựu Thiếu Tá TQLC-VNCH đã đi tù ở miền Bắc. Ông hân hoan chào đón Ô. Điếu Cầy, một cựu bình nhì của Bộ Đội CSVN, trở về với cộng đồng để cùng tranh đấu cho tự do và dân chủ.
GS Kim Oanh nhận xét rằng Ô. Điếu Cầy từ 2006 đã đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền và bảo vệ quê hương chống quân xâm lược Trung Quốc. Ô. Điếu Cầy đã kêu gọi chúng ta hãy cùng nhau đứng dưới một lá cờ để đấu tranh cho quyền lợi của dân tộc và đất nước. Ông cũng đã xác nhận rằng lá cờ vàng có từ thời Nhà Nguyễn (Vua Thành Thái). Đó là lá cờ tổ quốc, đại diện cho tự do dân chủ. Ô. Điếu Cầy đã tuyên bố ông là một phần của chúng ta. GS Kim Oanh nhân dịp đã tặng cho Nhà Báo Điếu Cầy một chiếc khăn quàng cổ với hình lá cờ Vàng.
Cô Nguyễn Thị Ngọc Giao, Chủ Tịch của Tiếng Nói của Người Mỹ Gốc Việt (Voice of Vietnamese Americans) nói rằng cô xin được tỏ lòng ngưỡng mộ Ô. Điếu Cầy, cám ơn Ô. Điếu Cầy và gia đình của ông và tất cả mọi người ở Việt Nam đã cùng với ông tranh đấu trong những năm qua. Cô rất vui mừng thấy ông mạnh khỏe, tinh thần minh mẫn, và rất là cương quyết dù sau nhiều năm trong tù.
Cô Phạm Quế Chi là một người trẻ đầu tiên phát biểu rằng Cô là một người Mỹ gốc Việt. Cô tôn trọng mọi người tiếng Mỹ gọi là có “gut”, nghĩa là có khí phách, giám đứng lên nói ra những gì mình thực sự tin. Cô nói Cô rất khâm phục Ô. Điếu Cầy cũng như những anh chị bloggers trẻ và lớn đã bị đánh đập, gia đình bị hại, mất việc vẫn giám đứng lên chống chế độ Cộng Sản. Ông Điếu Cầy ngồi đây ông vẫn bảo vệ ý tưởng riêng của mình. Ông không bị Cộng Sản chèn ép cũng như không bị cộng đồng Việt Nam chèn ép, buộc phải theo ý của họ. Cô đi Hướng Đạo, cô trọng lá cờ Hướng Đạo. Sống ở Mỹ, cô trọng lá cờ Mỹ. Là một phần của người Việt Nam ở Mỹ, cô trọng lá cờ của cộng đồng Việt Nam, nhưng đó là quyền của cô. Không ai có thể bắt buộc cô làm như vậy.
Một người trẻ khác: “Đầu tiên cháu cám ơn chú Điếu Cầy đã hiện diện ở đây và chia sẻ với cộng đồng hải ngoại một số suy nghĩ. Là một người trẻ Việt Nam qua Hoa Kỳ lúc 9 tuổi, cháu rất cảm phục tinh thần hi sinh của chú Điếu Cầy. Chú đã đứng lên để tranh đấu cho nhân quyền và tự do cho Việt Nam có tương lai lớn hơn. Cháu nghĩ là chú Điếu Cầy, các bác các chú ở đây cùng với cháu có một giấc mơ Việt Nam có dân tộc hơn, có nhân quyền hơn, cho tương lai của các con các cháu của con biết là Việt Nam vẫn còn tồn tại, chứ không bị CSVN hay Tầu tới xâm lược. Cháu muốn nói thêm là cháu rất bằng lòng với câu nhận xét của chú Điếu Cầy là mình là người Việt Nam hết, hãy nói lên những lời đoàn kết, chứ không phải là chia rẽ. Cháu nhận xét là phải có sự đoàn kết, nước Việt Nam mới có thể có một tương lai tốt hơn. Nếu có những ý kiến không hay hay không đoàn kết, cháu nghĩ là những người CSVN sẽ rất vui mừng vì họ đã đem lại sự chia rẽ trong cộng động Việt Nam ở hải ngoại.”
Nhà Văn Phong Thu: “Anh là một nhân vật mà tôi đã viết trong sách của tôi xuất bản vào 2012. Anh là người tôi ngưỡng mộ là vì anh là người đầu tiên chống Tầu. Mà anh biết chống Tầu là chống ông cố nội của CSVN rồi. Như anh đã nói, chúng ta đổ tất cả những tội của Cộng Sản lên đầu anh Điếu Cầy thì cũng tội cho anh. Bởi vì như thế này. Tất cả chúng ta Nam và Bắc đều là nạn nhân của chế độ Cộng Sản. Tôi ở miền Nam, tôi phải theo chế độ của miền Nam vì ba của tôi đi theo Cộng Hòa lần đầu tiên mới thành lập. Ba tôi đã hi sinh trên chiên trường, nhưng tôi không nghĩ là anh Điếu Cầy đã bắn ba tôi chết, bởi vì anh cũng là nạn nhân của Cộng Sản.”
Một người trẻ tự giới thiệu là Chính: Cá nhân tôi rất khâm phục những anh em ở trong nước như anh Điếu Cầy và những anh em bloggers khác. Mỗi tối tôi lên máy tôi coi người nào bị đàn áp, người nao bị tù đầy. Lòng tôi đau cắt như vầy nhưng tôi không biết cách nào để giúp đỡ được anh em ở trong nước. Khi các anh ra đây bị những chuyện hiểu lầm, tôi rất là búc xúc. Tôi cũng rất lấy làm vui khi thấy các anh rất là chín chắn đối phó với …. (âm thanh nghe không rõ), chúng tôi rất là yên tâm. Tôi có một lo âu là không biết mấy anh chị ở trong nước thấy anh bị như vậy có nản lòng hay không, Do đó tôi muốn gửi một message (thông điệp) cho những anh em ở trong nước rằng có một số đông thầm lặng, có thể không ồn ào cho lắm, sẵn sàng góp công góp sức với quý anh. Chúng ta phải tích cực hơn trong việc nối kết với đám đông thầm lặng.
Không phải người cựu quân nhân nào cũng có một tư tưởng hẹp hòi. Ông Phạm Văn Tiền, cựu thiếu tá Quân Lực VNCH đã viết về anh Điếu Cầy và những kẻ chống cộng bằng mồm như sau:
“Niềm vui chưa được bao lâu thì những kẻ luôn chống cộng bằng mồm, những thành phần chống cộng cực đoan trong cộng đồng Người Việt tại hải ngoại, thay vì mở rộng vòng tay chào đón người anh hùng chống cộng để an ủi giúp đỡ, thì lại tìm mọi cách mọi phương tiện để cố tình hạ nhục giết chết tên tuổi Điếu Cày.”
“Chúng ta có nguyền rủa cộng sản 30 năm, 50 năm v.v… thì cộng sản vẫn là cộng sản không làm chúng suy yếu tí nào. Lật đổ được cộng sản hay không là do chính bàn tay của người dân trong nước mà đại diện là những nhà đấu tranh trong lòng chế độ như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Lê Thị Công Nhân, Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Văn Đài, Trần Huỳnh Duy Thức… Người Việt hải ngoại chỉ có khả năng tiếp sức, hỗ trợ và sức mạnh của chúng ta là sự kết hợp nhuần nhuyễn với nhau. Những tổ chức tự xưng là ủy ban nầy chính phủ nọ để rồi về giải phóng quê hương là những tổ chức mộng du không tưởng. Họ chỉ là những con rối dao to búa lớn chuyên phá hoại chẳng làm nên tích sự gì!”
“Hãy thông cảm và đón nhận những sự hy sinh phi thường của những người cộng sản phản tỉnh. Việc mở rộng vòng tay tiếp đón hỗ trợ Điếu Cày và nhiều nhà đấu tranh dân chủ khác tại quê nhà mới là điều cần thiết, nhất trong giai đoạn sống còn của đất nước hiện nay.”
Chí lý thay nhận xét của Ông Phạm Văn Tiền
Trần Quốc Nam (Tác giả gửi đăng)
ĐIẾU CÀY NGUYỄN VĂN HẢI
Lời người chuyển bài: "Khó tìm được những dòng chữ như thế này đến với Blogger Nguyễn Văn
Hải.Hy vọng Anh sẽ được an ủi khi những dòng chữ này đến Anh.và cũng
xin phép Niên trưởng cho tôi được trích đọc bài biết này trong chương trình Người Chiến Sĩ VNCH. (Mũ Xanh Trần Quang Duật.Khoá 21)
Đồng bào Việt Nam tại hải ngoại vừa hân hoan chào đón một
tù nhân bất khuất, bị Cộng Sản trục xuất ra khỏi nước sau hơn 6 năm bị giam cầm
tra tấn trong nhiều nhà tù khác nhau từ Nam ra Bắc. Anh ra đi không người thân
đưa tiễn, quần áo cũ mèm với đôi dép lẹp xẹp không một đồng xu dính túi, không
biết tương lai… Trên thế giới văn minh hiện nay chưa bao giờ có một chính quyền
nào đối xử tàn tệ với người dân mình, dù là tù nhân chống đối bị trục xuất, như
chế độ cộng sản hiện hành. Họ thể hiện một chính sách thâm độc, trả thù một
cách rừng rú, vô nhân đạo, kém văn minh, khiến cả thế giới bàng hoàng kinh tởm.
Đáng buồn thay cho đất nước Việt Nam với 4 ngàn năm văn
hiến! Niềm vui chưa được bao lâu thì những kẻ luôn chống cộng bằng mồm,
những thành phần chống cộng cực đoan trong cộng đồng Người Việt tại hải
ngoại, thay vì mở rộng vòng tay chào đón người anh hùng chống cộng để an
ủi giúp đỡ, thì lại tìm mọi cách mọi phương tiện để cố tình hạ nhục
giết chết tên tuổi Điếu Cày. Không có chuyện,họ bịa đặt cho có chuyện vô tình
theo sách lược của bọn cộng sản trong nước. Báo chí VC đã hạ nhục Điếu Cày
qua bài viết bồi bút VC Chế Trung Hiếu “Xác thúi Điếu Cày được chở đi Mỹ…”
Một thiểu số người nầy đã vô tình trở thành là một bầy kên kên diều quạ
tiếp tục rỉa xác Điếu Cày. Chúng ta đứng về phía nào để bảo vệ chính nghĩa
trong cuộc đấu tranh nầy? Đừng làm nản lòng những chiến sĩ yêu nước vừa
mới đến đất nước Tự Do và những nhà đấu tranh còn đang tù tội tại quê nhà.
Họ rất cần sự tiếp tay về mặt tinh thần lẫn vật chất của chúng ta. Là một
người bộ đội cụ Hồ có công trong chế độ cộng sản, vì bất mãn với nền thông
tin bưng bít, bóp chết quyền Tự Do người dân trong nước, đồng thời bán hết
biển đảo cho giặc Tàu phương Bắc, anh và những người cùng chí hướng đã
sáng lập ra Câu Lạc Bộ nhà báo Tự Do để tranh đấu cho quyền sống thiêng
liêng nhất của người dân Việt Nam nước trước nạn Hán hóa. Bọn bạo quyền
Cộng Sản run sợ và phải tìm cách bắt anh cùng nhiều người khác với mức án
14 năm tù. Đã bao lần chúng ép buộc Anh để ký giấy nhận tội là chúng thả
Anh ngay nhưng Anh thẳng thừng từ chối: “Tôi không có tội gì hết, tội
của tôi là tội yêu nước, mà yêu nước là có tội hay sao?” Không khuất
phục được Anh, chúng dùng Anh như là một món quà để đổi chác nhau vì
lợi nhuận để rồi thừa cơ hội trục xuất Anh đi. Nhờ sự vận động không
ngừng nghỉ của cộng đồng Người Việt Hải Ngoại với các vị dân cử Hoa Kỳ
và truyền thông quốc tế, cuối cùng vì quyền lợi riêng tư chúng phải
thả Anh ra khi chưa mãn hạn tù. Chiêu bài bắt giữ và tống xuất, trao
đổi là cách làm thường xuyên gian xảo của bọn cộng sản đương quyền,
không đánh lừa được ai! Từ giáo sư Đoàn Viết Hoạt, ngục sĩ Nguyễn Chí
Thiện, bà luật sư Bùi Kim Thành, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, gần đây
nhất là Luật sư Cù Huy Hà Vũ và nay là nhà đấu tranh Điếu Cày Nguyễn
Văn Hải… Bọn Cộng Sản nghĩ rằng đã thành công khi tống xuất những
người nầy là vì lý do nhân đạo, nhưng lại là cách dẹp được mầm móng
chống đối chế độ, là cái gai trong mắt cần phải lấy ra. Họ đã đúng khi
dập tắt được tiếng nói đối kháng của một vài cá nhân trước đây vì những thành phần bất chánh chuyên đánh phá tại hải ngoại
nầy.Mong rằng Điếu Cày với trình độ và bề
dày đấu tranh chắc là Anh sẽ tiếp tục sứ mạng mình làm còn dang dỡ không ngừng
nghỉ dù ở bất cứ môi trường sống nào.
Quá khứ đã minh chứng được điều nầy về thành tích đấu
tranh kiên cường của Anh qua những năm tháng tù đày. Chúng ta, những Người
Việt Quốc Gia hãy mở rộng vòng tay đón Anh đừng để mất thêm một cơ hội.
Những thành phần xấu mồm xấu miệng dù vô tình hay cố ý đã tạo cơ hội cho những
tên Việt gian luôn núp bóng chính nghĩa để làm điều phi nghĩa. Vừa mới
xuống phi cơ nơi xứ lạ quê người lòng vui mừng khi được đồng hương, hội
đoàn, các cơ quan truyền thông báo chí hoan hỹ đón tiếp, ai đó đưa vội lá
cờ Việt Nam Cộng Hòa cho Anh nhưng Anh có cầm hay không cầm, điều nầy
chẳng có gì quan trọng vì Anh không phải là Người Việt Quốc Gia như chúng
ta. Chúng ta đang sống trong một đất nước có đầy đủ mọi thứ tự do và vì
vậy đừng bao giờ áp đặt vu khống những người khác không làm theo ý mình.
Đây không phải là cái cớ để chụp mũ Anh là tay sai cộng sản, là cộng sản
gài ra để phân hóa cộng đồng…Những kẻ chống cộng theo cảm tính đụng ai nấy
chưởi, họ không còn biết phân biệt và đủ kiến thức để nhận định đúng sai. Điếu
Cày là người quân nhân được đào tạo dưới bạo quyền cộng sản, nhưng anh đã
ý thức được tai họa của chế độ phi dân tộc. Do đó, việc anh can đảm đứng
lên tố cáo sự tàn ác của chế độ đó, không khuất phục trước bạo quyền; đồng
thời kêu gọi biểu tình công khai phản đối sự ươn hèn khiếp nhược của nhà
cầm quyền cộng sản Việt Nam trước hiểm họa bá quyền của giặc Tàu phương
Bắc…
Thử hỏi trên đời nầy mấy ai được như Anh! Thay vì mở
rộng vòng tay đón tiếp Điếu Cày với tư cách tỵ nạn chính trị như chúng ta,
được nhân dân và chính phủ Hoa Kỳ đón tiếp. Vì vậy, những tổ chức hay cá
nhân nào tiếp đón giúp đỡ Anh lúc ban đầu đều đáng được khuyến khích, cớ
sao lại hè nhau đánh hội đồng chụp mũ Việt gian cho họ. Lòng nhân đạo
ở đâu khi bày trò dơ bẩn về vụ lá cờ. Hãy nghe Anh minh định lập
trường sau đây trong cuộc hội luận do đài truyền hình SBTN Nam Cali vừa
tổ chưc để biết đâu là sự thật của mọi vấn đề: "Đây là một chủ đề
nhạy cảm, nhiều người muốn biết quan điểm của tôi. Việc tôi không nhận lá
cờ thì sự thật đã rõ, nhiều người đã thấy khi xem clip.
cờ thì sự thật đã rõ, nhiều người đã thấy khi xem clip.
Trước tiên chúng ta phải thấy rằng lá cờ chỉ là biểu
tượng. Chúng ta đấu tranh là vì mục tiêu tự do, dân chủ cho đất nước,
không phải vì biểu tượng một lá cờ. Bởi vì biểu tượng thì có thể thay đổi,
nhưng mục tiêu đấu tranh thì không bao giờ thay đổi. Lá cờ vàng 3 sọc đỏ
đã có từ thời nhà Nguyễn, là cờ của tổ quốc, đại diện cho tự do dân chủ.
Lá cờ đỏ sao vàng là biểu tượng của một thể chế độc tài, áp bức.
Chính chế độ độc tài đó đã cắt đi tiếng nói của người dân VN. Do đó, đối
với tôi, bất kỳ biểu tượng nào tượng trưng cho tự do dân chủ tôi đều trân trọng
và hãnh diện đứng dưới nó."
Hãy đặt mình vào Điếu Cày để thấy anh đã nói như vậy là
quá đủ. Anh đã nhận định và thẳng thắn minh xác về lá cờ. Anh tôn trọng và
trân quý lá cờ Việt Nam Cộng Hòa là biểu tượng cho tự do dân chủ, còn cờ
đỏ sao vàng là biểu tượng một thể chế độc tài áp bức. Anh nói lá cờ chỉ
là biểu tượng mà biểu tượng thì có thể thay đổi có gì sai? Chúng ta
đã làm được việc vận động cho sự hiện diện đầy ý nghĩa của Cờ Vàng và hàng
trăm nghị quyết vinh danh khắp các tiểu bang thành phố. Điều nầy là kết
quả thành công trên mặt trận truyền thông của Người Việt tỵ nạn cộng sản,
dù mang thân lưu lạc xứ người, nhưng đó chỉ là hình thức để duy trì chính
nghĩa tỵ nạn của chúng ta mà thôi. Nhưng đừng vì thế mà tự mãn để rồi núp
bóng dưới lá cờ đó để mà tìm cách nghi ngờ bôi nhọ lẫn nhau. Đã bao nhiêu
năm rồi, biết bao nhiêu người mang danh chống cộng tự phong, từng tuyên bố
trong các bài diễn văn rất hùng hồn là năm nầy năm nọ chúng ta về cấm cờ
vàng 3 sọc đỏ tại Thủ Đô Hà Nội hay Sài Gòn… Và cũng đã 40 năm qua cuộc
đấu tranh của chúng ta mỗi ngày một tệ hơn, văn công cộng sản vẫn tràn
ngập đó đây và người Việt Nam vẫn đi và về Việt Nam như đi chợ mỗi ngày.
Những tên Việt gian Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng, Nguyễn Ngọc Lập,
phố Bolsa TV… đầy rẫy công khai tại thủ đô tỵ nạn của chúng ta, chúng ta
đã làm gì để chống lại họ ngoài tuyên cáo được ký bởi nhiều tổ chức hội
đoàn để rồi đâu lại vào đó. Ai tiếp tay cho nghị quyết 36 cộng sản nếu
không phải là thành phần bất chánh luôn chống cộng bằng mồm.
Chúng ta có nguyền rủa cộng sản 30 năm, 50 năm v.v… thì cộng sản vẫn
là cộng sản không làm chúng suy yếu tí nào. Lật đổ được cộng sản hay không
là do chính bàn tay của người dân trong nước mà đại diện là những nhà đấu
tranh trong lòng chế độ như Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Lê Thị Công Nhân,
Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Văn Đài, Trần Huỳnh Duy Thức… Người Việt hải ngoại
chỉ có khả năng tiếp sức, hỗ trợ và sức mạnh của chúng ta là sự kết
hợp nhuần nhuyễn với nhau. Những tổ chức tự xưng là Ủy Ban nầy Chính
Phủ nọ để rồi về giải phóng quê hương là những tổ chức mộng du
không tưởng. Họ chỉ là những con rối dao to búa lớn chuyên phá hoại
chẳng làm nên tích sự gì! Hãy thông cảm và đón nhận những sự hy sinh phi thường
của những người cộng sản phản tỉnh. Việc mở rộng vòng tay tiếp đón hỗ trợ
Điếu Cày và nhiều nhà đấu tranh dân chủ khác tại quê nhà mới là điều cần
thiết, nhất trong giai đoạn sống còn của đất nước hiện nay. Người Việt tỵ
nạn cộng sản tại hải ngoại nầy dù hết lòng yêu thương tổ quốc và thề không
đội trời chung với chế độ cộng sản hiện hành, nhưng chắc chắn không bao
giờ có khả năng lật đổ chế độ đó. Sức cũng không mà lực cũng chẳng có, mọi
việc phải vận động nhờ vào sự giúp đỡ của các tổ chức nhân quyền thế giới.
Một ngày nào đó khi chế độ cộng sản bị lật đổ. Một chế độ
Tự Do-Dân Chủ-Nhân Quyền được thành lập. Lúc bấy giờ toàn dân cả nước
quyết định chọn lá CỜ TỔ QUỐC. Hãy bình tĩnh hỗ trợ không những Điếu
Cày Nguyễn Văn Hải và tất cả tù nhân lương tâm đang bị tù đày trong nước.
Hãy tạo cho họ có cơ hội đồng hành với chúng ta để tiếp tục sự nghiệp
đấu tranh vì Tự Do Dân Chủ tại quê nhà. Đó là niềm hy vọng lớn nhất
cho dân tộc Việt Nam trong cuộc đấu tranh hiện tại.
Arlington ngày mùa lễ Thanksgiving
CSVSQ
F/20 VBQGVN Phạm Văn Tiền
No comments:
Post a Comment