Friday, May 11, 2012

(133) Dân ruộng” Việt Nam đi đánh bạc ở Campuchia

 
Dân ruộng” Việt Nam đi đánh bạc ở Campuchia
Friday, 05.11.2012, 12:00am (GMT-7)
- Đoàn Dự ghi chép

Dễ đi, khó về!
Các “thượng đế” Việt Nam sang Campuchia đánh bạc như một phong trào tưng bừng náo nhiệt hiện nay thường gồm 3 loại: đại gia, tiểu gia và các... dân ruộng. Trong đó, các con bạc “dân ruộng”, thường là nông dân, công nhân và những tay mơ như học sinh, luôn luôn là miếng mồi béo bở cho các sòng bài.
Ở Campuchia, người ta xây rất nhiều sòng bạc kiêm khách sạn (được gọi là Hotel-Casino) nằm gần các cửa khẩu Việt-Miên, có mặt tiền quay về phía Việt Nam. Ngôi nào cũng cực kỳ huy hoàng tráng lệ. Tại các sòng bạc này người Campuchia không được vào mà chỉ có người Việt và khách du lịch nước ngoài. Kể cũng đúng thôi, Việt Nam cũng xây các “trung tâm cờ bạc” ở Hạ Long, Sapa, Đồ Sơn... và cũng cấm người Việt “không phải Việt kiều” bén mảng tới đó. Thì ra, làm thịt Việt kiều và người nước ngoài “ngon” hơn làm thịt người trong nước!
Cửa khẩu Mộc Bài nằm cách trung tâm thành phố Sài Gòn khoảng 70 cây số, chạy xe hơn một tiếng đồng hồ thì tới, nhưng lại thuộc huyện Bến Cầu tỉnh Tây Ninh.

Muốn sang Campuchia đánh bạc theo lối Mộc Bài, người ta thường lên xe ở trạm xe buýt đối diện với Siêu thị Maximark đường Cộng Hòa (gần Lăng Cha Cả cũ). Khoảng 8 giờ sáng thì xe bắt đầu chạy. Nhưng cũng có những “thượng đế” thích đi xe dù do chủ tổ chức, đến đón tận nhà, giá khoảng 200,000 đồng VN tức cỡ non 10 Mỹ kim một người. Ở gần nhà tôi có chị chủ xe chuyên tổ chức những chuyến đi như thế. Coi bộ ngon ăn ghê lắm, bởi vì sau khi trừ mọi thứ chi phí khác chị cũng còn kiếm được vài ba triệu đồng một chuyến. Một lần chị rủ tôi đi, tôi nói: “Chị là người Công giáo, chuyên đi làm việc từ thiện, sao lại làm cái chuyện thất nhân ác đức như vậy?”; Chị nói: “Người ta muốn đi thì em chở đi chứ có gì đâu? Mọi chuyện êm ru à, chẳng cần giấy tờ gì cả”; “Người ta thuê chở cũng rất nguy hiểm. Ví dụ như trong nhóm có người thua bạc, không có tiền trả bị tụi nó giữ lại ở bên ấy, gia đình họ thưa ra công an là do chị tổ chức thì chị tính sao? Công an sẽ bắt chị là cái chắc!”; Chị ngớ người: “Thôi chết, vậy mà em không nghĩ ra! Từ giờ trở đi em không dám chở nữa!”; “Ấy là chưa kể trong khi chờ đợi khách vào đánh bạc, ngay chính chị cũng sẽ bị lôi cuốn. Cờ bạc là bác thằng bần, được thì say, thua thì cay, hễ dính vào là không gỡ ra được, tan cửa nát nhà như chơi. Chị nghe lời tôi đi, chớ có đụng tới chuyện đó”; Chị có vẻ suy nghĩ: “Nhưng em đã lỡ hẹn với mọi người rồi, chẳng lẽ lại giãn. Thôi, anh làm ơn đi với nhà em một chuyến cho đủ số người. Nhà em không đánh bạc”; “Còn chị thì đánh?”; Chị hơi mắc cở: “Dạ, cũng có chút đỉnh. Từ nay em thề không sang Campuchia nữa”.
Thế đấy, chuyện cờ bạc, có khi vợ mắc, chồng không mắc, hoặc ngược lại, nhưng cũng có khi cả hai vợ chồng cùng mắc và trường hợp này thì chắc chắn sẽ nợ ngập đầu không thể trả nổi, rồi đi ăn mày. Không ai có thể làm giàu được với việc cờ bạc. Được hàng đống tiền nhưng chẳng ai giữ nổi, dần dần rồi sẽ thua lại. Hễ thua là chết, nghèo nàn, kiệt quệ, bán nhà bán cửa đi mà trả nợ.
Hôm sau tôi đi chuyến xe của anh Năm cùng những người đánh bạc. Mục đích là để lén chụp mấy tấm hình từ phía bên ngoài thật xa của các sòng bạc kiêm khách sạn, chứ một khi đã vào bên trong thì các bảo vệ sẽ không cho chụp. Hễ chụp thì bọn chúng sẽ tịch thu máy ảnh hoặc sẽ đánh cho vỡ mặt. Không thể giỡn được với bọn bảo vệ. Chúng lễ phép, khép nép đối với khách hàng nhưng sẵn sàng trở mặt, thượng cẳng tay hạ cẳng chân khi cần.
Đường đi Svay Rieng
Cửa khẩu Mộc Bài nằm ở biên giới Việt-Miên, bên này là tỉnh Tây Ninh của Việt Nam, bên kia là tỉnh Svay Rieng của Campuchia (tiếng Miên đọc là “Xoai Riêng”. “Xoai” là cây xoài, còn “Xoai Riêng” là cây sầu riêng). Bavet là thành phố của tỉnh Svay Rieng. Nói là biên giới nhưng chẳng có sông ngòi hoặc hàng rào gì hết. Toàn là những cánh đồng hoang, mùa nắng khô cằn, mùa mưa cỏ tranh cao ngập đầu người. Có khoảng 6 con đường mòn, còn con đường Trường Chinh nối tiếp từ đường Cộng Hòa sang tới cửa khẩu Mộc Bài thì rộng thênh thang, hết sức hiện đại. Những người đi xe ôm hoặc người chở hàng lậu chạy xe rất giỏi, họ đi theo các đường mòn để tránh các trạm kiểm soát một cách dễ dàng.
Tại các khu vực cửa khẩu có hơn 10 sòng bạc kiêm khách sạn nằm trên phần đất Campuchia thuộc tỉnh “Xoai Riêng”, đó là: Kings Crown, Hà Tiên Vegas, Mộc Bài, New World, Winn, Le Macau, Sun City, Volvo, VIP, Full House, Asia, J Club... Những sòng bạc này do các tay cờ bạc chuyên nghiệp ở Sài Gòn, Hà Nội, Hải Phòng điều hành. Các vị “thượng đế” bảo nhau: “Đánh bạc ở Campuchia vui lắm, thắng thì được lãnh hết, mà thua thì cũng được tặng 500,000 đồng làm tiền an ủi”.
Ngoài hàng chục sòng bạc hiện đại nói trên, ở khu vực biên giới còn có các sòng bài lợp lá hay lợp tôn dùng cho các thượng đế ít tiền, “chân đất”. Các hệ thống sòng bài kiêm khách sạn có chủ là các nhà tài phiệt người Việt, người Tàu hay người Campuchia. Mỗi sòng bài thường có nhiều bàn để chơi, nơi thì chơi tài xỉu, nơi chơi xì-phé, nơi chơi bài cào 3 lá, 2 lá, 1 lá, nơi kéo bằng máy hay các bàn roulette... Các nhà tài phiệt không trực tiếp điều khiển sòng bài mà thường khoán trắng lấy tiền tháng cho các ông chủ bậc nhì kêu là “chủ sổ” (phần đông là người Việt) với sự quản lý của người Campuchia. Mỗi sòng có ít nhất một ông “vua xào bài” là người Hoa hoặc người đến từ Macau, chuyên làm nhiệm vụ xào bài với mức lương từ 10,000-20,000 Mỹ kim/tháng.
Ngoài chuyện phục vụ xe cộ tận tình cho khách, thường mỗi khách có visa thì chủ sòng sẽ chi tiền nhập cảnh 120,000 đồng VN/người. Khi khách đổi phỉnh (các đồng jetons có mệnh giá khác nhau thay cho tiền) từ 1,000 Mỹ kim trở lên sẽ được cấp thẻ “người nhà”. Thẻ này có thể ăn uống thoải mái, ngủ nghỉ miễn phí trong khách sạn với những phòng rất đẹp, được miễn phí cả chuyện massage, nếu cần thì có gái phục vụ từ A tới Z không phải trả tiền. Ấy là chưa kể những đêm vũ sexy, ca nhạc miễn phí phục vụ khách, và nếu khách thắng lớn, sòng bạc sẽ sẵn sàng mang giùm tiền qua biên giới miễn phí cho khách.
(Một bà ngồi ghế bên trên (người Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai) giải thích: “Dì lơ” (dealer) là đứa con gái chia bài, “lưu linh” (rolling) là đứa đổi tiền sang phỉnh, còn “Ba Vách” là thành phố Bavet của tỉnh Xoài Riêng - nơi tập trung nhiều casino thu hút con bạc người Việt.
Bà này cũng cho biết: “Ngoài xe buýt đi Mộc Bài, tiếng là để đưa người qua mua sắm tại siêu thị nhưng thật ra là trên xe rất đông con bạc. Nếu cần, cánh taxi ở đường Cộng Hòa cũng phục vụ tận tình. Còn nếu là khách quen có thẻ “người nhà” thì dù ở tận Nha Trang, Đà Nẵng... các casino cũng cử người đưa rước qua tới tận nơi”.
Trên các casino đều có treo băng-rôn toàn tiếng Việt như: “Chào mừng quý khách đến với casino”, “Asia Casino với những chương trình hấp dẫn”... Chung quanh các sòng bạc là những tiệm cầm đồ, thế chấp tài sản cũng viết bằng tiếng Việt.
Những người trên xe bảo nhau: “Chơi ở sòng nào cũng được nhưng Macau có 'bảng số nhảy' dễ tính toán hơn”. Đa số mọi người đều vào Macau mà tên đầy đủ là Le Macau Casino & Hotel. Dù ăn mặc không lấy gì làm tươm tất cho lắm nhưng từ ngoài cổng đi vào, mọi người vẫn được các vệ sĩ cung kính như “thượng đế”.
Bên trong casino, cả trăm con bạc người Việt tướng tá rất bình dân đang sát phạt nhau ở trung tâm tầng trệt. Casino này “miễn phí trọn gói” nơi ăn chốn ở. Khi các con bạc quá mải mê trong cuộc đỏ đen thì có thể nhờ waiter hay waitress mang giúp một tô mì gói hay ổ bánh mì thịt để lót dạ không phải trả tiền, vừa ăn vừa chơi tiếp.
Tôi đi xem mấy người đồng hành đổi phỉnh ở các quầy rolling. Ở đây có thể đổi tiền Việt, tiền Mỹ, tiền Singapore, tiền Thái Lan, hay bất cứ thứ tiền nào khác để lấy phỉnh đều được. Nếu thắng, khi về lại đổi phỉnh lấy tiền theo ý mình muốn một cách dễ dàng. Trên tường chỗ các quầy rolling có cái “bảng số nhảy”. Thì ra, đó là cái bảng điện tử người ta thông báo số tiền đã đổi của mỗi người tính theo đô-la Mỹ, để giúp các con bạc dễ suy tính trước khi đặt tiền. Đổi xong, tại sòng này họ có thể chơi xì dách, binh xập xám, roulette và một thứ bài gì giựt bằng máy mà tôi không biết tên... Nhưng phổ biến nhất cho các con bạc bình dân vẫn là bài cào 3 lá, 2 lá, 1 lá và tài xỉu.
Tôi thấy một thanh niên hình như người Hoa đổi 500 đô-la lấy phỉnh. Anh ta chơi roulette. Chỉ trong chốc lát, mớ phỉnh biến mất không còn vết tích. Tôi rất ngạc nhiên, có gì hấp dẫn trong trò chơi bàn quay này mà mất 500 đô-la dễ dàng như vậy?
Tại một sòng bài cào 3 lá, có khoảng 10 con bạc là thiếu niên và phụ nữ đang sát phạt. Một phụ nữ chửi thề: “Đen thấy mẹ!” rồi đứng dậy bỏ đi. Một lúc sau, chị ta quay trở lại với một nắm phỉnh trên tay, chơi tiếp. Có người hỏi: “Đi vay nóng hả?”; Chị ta cấm cẳn trả lời: “Chớ còn kiếm đâu ra nữa!”.
Người ta cho tôi biết, các rolling (người đổi phỉnh) và các dealer (người chia bài) làm không ăn lương. Thu nhập của họ tính theo huê hồng từ 2-4% tiền phỉnh mà khách đã đổi. Còn tiền “vay nóng” của các con bạc thì bị trừ ngay 10-20% trên tổng số tiền vay. Nếu thua sạch, con bạc đó sẽ bị các đàn em giam lỏng chờ gia đình qua chuộc.
Chuộc mạng
Những kẻ sang Svay Rieng đánh bài, không ai lại không biết chuyện người phụ nữ thua bạc treo cổ tự tử, thi thể thối rữa trong căn phòng máy lạnh của một casino, sau đó đã được đem đi hỏa táng ở cánh đồng gần đó, nhưng đến nay vẫn không thấy thân nhân sang tìm.
Cách đây hai tháng, gia đình anh P.M.C. (ngụ tại Phường 7, Quận Gò Vấp, Sài Gòn) nhận được một cuộc điện thoại lạ gọi từ Campuchia của một phụ nữ tự xưng là Thanh, với lời nhắn: “Thằng T. bị bọn tàn dư Pôn-Pốt bắt giữ vì mua bán heroin. Ở đây cứ có tiền thì sống, mau mau chuẩn bị 4,000 đô sang chuộc nó về, nếu không nó sẽ bị giết chết”. Ba ngày sau, người phụ nữ tên Thanh lại tiếp tục gọi và hối thúc gia đình anh C. sang chuộc gấp vì “bọn Pôn-Pốt không thể chờ đợi hơn được nữa”. Gia đình anh C. trả lời chưa có tiền ngay, nhờ người đó ứng trước rồi sẽ đem sang sau. Người phụ nữ tên Thanh ấy đồng ý, nói là sẽ tạm ứng 1,200 đô để giữ mạng sống cho thằng T. trong vòng 24 tiếng đồng hồ, nhưng “sau đó nếu chưa có tiền thì không bảo đảm tính mạng của nó”.
Hôm sau, chính T. gọi điện thoại về khóc lóc, yêu cầu gia đình sang chuộc gấp nếu không thì T. sẽ chết. Gia đình hỏi gặng có phải T. đi đánh bạc, vay tiền, không có để trả nên bị giữ không? T. thú nhận là đã thua bạc, lỡ vay 30 triệu đồng (tức hơn 1,500 đô lúc ấy.- ĐD), bây giờ họ đòi 4,000 đô, kể cả tiền lời và “công” giam giữ, xin gia đình sang Le Macau Casino ở Mộc Bài chuộc về, nếu không sẽ bị họ đánh chết. Gia đình tuy nghèo nhưng cũng phải bấm bụng lo chạy đủ 4,000 đô (gần 80 triệu đồng) đem sang chuộc.
Một thanh niên khác cũng tên T. (nhưng ở xã Hòa Lợi, huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương) bị đòi chuộc 230 triệu đồng. Gia đình chưa có ngay. T. bị chặt hai đốt ngón tay út, bỏ vào phong bì, có người đưa tới tận nhà với vài dòng chữ viết nguệch ngoạc rằng hẹn trong vòng 3 ngày, nếu gia đình không đem tiền sang thì sẽ nhận được cái đầu của T.!
Sau khi việc chuộc đã xong, T. được thả về với bàn tay trái quấn băng. Bà Nguyễn Thị Đ. mẹ của T. nói với các phóng viên: “Phải chuộc đúng 230 triệu đồng thằng T. mới được thả, nhưng gia đình tôi từ nay coi như không có nó nữa!”.
Khốn đốn vì “cò”
Gần ba tháng qua bà Võ Thị Xuân (52 tuổi, ở ấp 1, xã Lộc Thuận, huyện Lộc Ninh, tỉnh Bình Phước) sống trong nỗi sợ hãi khi nghe tin con trai út của bà là Huỳnh Thanh Tâm (19 tuổi) sang Campuchia đánh bài, thua, bị chủ sòng bài giữ lại, đánh đập, cắt đi một cái tai.
Theo lời kể của gia đình, Huỳnh Thanh Tâm mới học hết lớp 7. Đầu năm 2010, Tâm đi làm tại một xưởng gỗ ở huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương. Ngày 16/07, khi dành dụm được hơn 3 triệu đồng, Tâm bị một người anh họ (ngụ tại huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương) dụ dỗ sang Campuchia đánh bài. Tâm cùng người anh họ đến cửa khẩu Mộc Bài rồi đến Casino Bin thuộc đất Campuchia để đỏ đen.
Khi cháy túi, Tâm nghỉ chơi, nhưng được người anh họ cho mượn tiền của chủ sòng bài, vì nhờ người anh họ đã lén lút nói với chủ casino rằng gia đình Tâm có hơn 100 héc-ta cao su, nên chủ casino (người Việt Nam) không ngần ngại “bơm” tiền. Khi Tâm nợ đến 16,000 đô, thì chủ không cho vay thêm nữa, và ra lệnh giữ Tâm lại, rồi cho người báo về gia đình mang tiền sang chuộc.
Ở bên Campuchia, Tâm bị các “đầu gấu”, tay sai của chủ nợ, cạo đầu và đánh đập bằng dùi cui, cây sắt rồi bị cắt tai bên phải. Bà Xuân kể trong nước mắt: “Họ gọi điện thoại bảo tôi phải bán gấp vườn cao su cho có đủ 16,000 đô, để mang sang chuộc con, nếu không thì con tôi sẽ phải chết ”.
Sau khi chuộc xong, Tâm được thả nhưng gần như thân tàn ma dại.
Đại gia” vỡ nợ hơn 100 tỷ đồng!
Vợ chồng ông Giám đốc Nguyễn Thành Tín tự nhiên biến mất khỏi địa phương khiến hàng chục người dân và nhiều ngân hàng đứng ngồi không yên với số tiền ông nợ của họ, hơn 100 tỷ đồng VN.
Được biết, chiều ngày 09/02/2010, khoảng 40 người kéo đến ngôi nhà và cũng là xưởng của Công ty In lụa và Dịch vụ May mặc Thành Tín, số 62 đường Tân Thành, phường Tân Thành, quận Tân Phú, do ông Nguyễn Thành Tín (sinh năm 1968) làm chủ, để đòi nợ. Những người này bao vây ngôi nhà và xưởng nói trên, đồng thời đòi đập phá ngôi nhà số 60 ngay bên cạnh đó, là của ông Nguyễn Thành Lập, em ruột ông Tín, để buộc ông Tín và vợ là bà Trần Thị Hòa phải ra để giải quyết nợ nần.
Do chủ nợ kéo đến mỗi lúc một đông nên công an quận Tân Phú phải đến ổn định tình hình, giữ gìn trật tự. Đến tối, đại diện chủ nợ, tổ trưởng dân phố và công an đã vào cả hai căn nhà số 62 và 60 nói trên để kiểm tra nhưng vẫn không thấy tung tích vợ chồng ông Tín đâu cả.
Các chủ nợ cho biết vợ chồng ông Tín đã vay của họ hơn 60 tỷ đồng và của các ngân hàng 40 tỷ đồng.
Được biết, Công ty Trách nhiệm hữu hạn In lụa và Dịch vụ May mặc Thành Tín trước đây là do ông Nguyễn Thành Đức, cha ruột của ông Tín, sáng lập. Sau khi ông Đức mất, ông Tín lên thay, đứng ra điều hành. Dân chúng địa phương cho biết nguyên nhân dẫn đến vụ vỡ nợ chấn động này là do ông Tín ham mê cờ bạc, thường sang Campuchia đánh bài, ăn thua rất lớn. Có lần ông đã bị sòng bạc bắt giữ mấy ngày liền, vợ ông phải đem tiền sang chuộc.
Học sinh cũng sang Campuchia đánh bạc
Nhiều học sinh ở các xã Lai Uyên, Tân Hưng, thuộc huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương, cũng rủ nhau trốn nhà, bỏ học để lén sang Campuchia đánh bạc. Không ít phụ huynh đã phải chạy vạy vất vả mọi cách để có tiền sang chuộc con về.
Tối ngày 04/03/2010, bốn học sinh lớp 9 của trường Trung học Lai Uyên (huyện Bến Cát) đã lừa dối gia đình, nói là đi chơi uống cà phê rồi lén thuê chung một chiếc taxi, chạy một mạch tới cửa khẩu Mộc Bài, Tây Ninh.
Cháu H.A.T ở ấp Cây Sắn (xã Lai Uyên), một trong bốn thành viên vừa được gia đình chuộc về, kể rằng khi các cháu vừa đến cửa khẩu thì đã có ngay một đội xe ôm săn đón, trả giùm tiền xe taxi rồi chở sang Casino Winn ở Svay Rieng.
Khi đi, các cháu không có tiền nhiều nhưng cũng được casino đón tiếp nồng hậu và được cho mượn mỗi cháu 3,000 đô để đánh bài, với điều kiện phải ký giấy nợ. Buổi tối hôm ấy cũng có đứa thua đứa được.
Sáng hôm sau, cả nhóm lại xuống sòng đánh tiếp. Càng đánh càng thua cho đến khi cả bọn chẳng còn đồng nào. Vay thêm không được, không còn cách nào khác, các học sinh này phải gọi điện thoại về nhà cầu cứu cha mẹ đem tiền sang chuộc.
Không chỉ các em học sinh mà nhiều thanh niên khác ở vùng quê này cũng đã nhiều lần đi qua biên giới đánh bạc và rồi gia đình phải bán đất để trả nợ.
Cô Bồ Thị Thay, Hiệu phó trường Trung học Lai Uyên, nói rằng khi nghe tin một số học sinh trong trường sang Campuchia đánh bạc, trường đã đề nghị giám thị các lớp tìm hiểu. Đến nay đã nắm được danh sách một số học sinh lớp 9 và một số học sinh lớp 11. Khi các em trở lại trường, nhà trường cũng đã khuyên bảo các em hãy vượt qua vấp ngã để tiếp tục học tập.
Trường cũng đã gặp riêng từng phụ huynh của các em để nhắc nhở họ giáo dục các em cho được tốt hơn.
Cán bộ cũng qua Campuchia... đỏ đen!
“Thực trạng dân chúng trong tỉnh sang Campuchia đánh bài là vấn đề nhức nhối ở địa phương trong thời gian qua. Chẳng hạn một viện trưởng sang Campuchia đỏ đen, sau khi thua nặng nề về vẫn “hiên ngang”, không bị kỷ luật, coi như không có chuyện gì xảy ra” - ông Võ Đình Tuyến, Phó Bí thư thường trực Tỉnh ủy tỉnh Bình Phước, cho biết như thế tại Hội nghị An ninh, Tư tưởng và Báo chí do Ban Khoa giáo tỉnh tổ chức vào ngày 12/10 vừa qua.
Trong khi đó, bà Nguyễn Thị Lan Hương, trưởng Ban Tuyên huấn tỉnh Bình Phước, nói rằng trong số những người trong tỉnh sang Campuchia đánh bạc có nhiều người là cán bộ. Đây là vấn đề đau lòng và khó giải quyết nhưng không được buông lỏng mà cần chung tay góp sức bài trừ tệ nạn. Bà đề nghị các cấp, các ngành tăng cường tuyên truyền giáo dục về tác hại của trò đỏ đen. Đồng thời các cơ quan truyền thông phải lên án, vạch mặt những kẻ cò mồi, dụ dỗ dân chúng Bình Phước sang Campuchia đánh bạc.
Nhiều người cho rằng tệ nạn “mê casino” đang nổi cộm, dẫn đến nợ nần, cầm cố


http://thoibao-online.com/viet-nam/viet-tu-saigon/6283-dan-rung-vit-nam-i-anh-bc--campuchia-

No comments: