Trốn thoát sau hơn chín tháng đi xuất khẩu lao động, tác
giả Nghiêm Hương viết cuốn "Đừng chết ở Ả Rập Xê Út".
Bìa sách Đừng chết ở Ả Rập Xê Út
Học
nấu ăn tại Trường Du lịch Hà Nội và thiết kế thời trang tại Đại học Mỹ thuật
Công nghiệp Hà Nội, nhưng sau khi ly hôn, tác giả rơi vào khủng hoảng, muốn
trốn chạy thực tại. Khi đọc mẩu quảng cáo xuất khẩu lao động không cần tiền
cọc, cô gọi đến công ty môi giới, đăng ký đi xuất khẩu tại Ả Rập Xê Út. Nhưng
giấc mộng đổi đời biến mất ngay khi cô xuống sân bay Riyadh. "Thực tế phũ
phàng hơn những gì tôi tưởng tượng. Không có lời cảnh báo nào về việc bạn sẽ bị
cưỡng hiếp. Chẳng có lời nào cho bạn biết bạn sẽ bị biến thành nô lệ. Và không
có đường về", Nghiêm Hương viết.
Tác
giả phải làm việc khoảng 16-20 tiếng một ngày dưới giá rét âm độ của mùa đông
xứ Ả Rập. Sự hà khắc của nữ chủ nhà, sự khác biệt vê ngôn ngữ, văn hóa, luật lệ
khiến cô không thể thích nghi. Cô sẽ không được ăn và ngủ nếu chưa làm xong
việc, thậm chí: "Họ biết tôi bệnh. Nhưng không có sự khoan nhượng".
Tất cả hành động của người lao động sẽ bị chủ nhà giám sát. Theo văn hóa ở Ả
Rập, người giúp việc không được nói chuyện với ông chủ. Mọi việc trong gia đình
kể cả cuộc sống của người giúp việc chính là phục tùng mọi yêu cầu mà bà chủ
đặt ra. Sau hơn chín tháng, cô qua ba đời chủ và không một nơi nào yên ổn.
Tại
nhà chủ đầu tiên, Nghiêm Hương đối mặt mối nguy bị cưỡng bức và không ai
đứng ra bảo vệ mỗi lần bà chủ vắng nhà. "Ông ta không để tôi kịp đề phòng,
từ phía sau ông ta ôm chặt ngang người tôi, tay còn lại thọc thẳng vào ngực tôi
từ phía trên cổ áo rồi cứ vậy ông ta ép "của quý" của mình vào mông
tôi và dồn tôi vào sát tường", trích chương Đại chiến với ông chủ
dâm ô.
Tại
nhà chủ thứ hai, tác giả không còn sợ nỗi lo bị cưỡng bức nhưng phải chịu sự
hành hạ về thể xác. Cô bị bạt tai mỗi khi làm không vừa ý hay cãi lại bà chủ.
cô kể: "Không nói không rằng, bà ta táng mạnh vào đầu tôi làm tôi loạng
choạng ngã vào bồn rửa. Quá đau, mắt tôi hoa lên". Những lần bà chủ tụ tập
bạn bè, "bà ta tát tôi đến chóng mặt vì không giữ bọn trẻ cho tốt để bà ta
xấu hổ trước mặt mọi người", tác giả viết trong chương Đói rét,
tủi cực và... chết hụt.
Hương
tiếp tục bị bạo hành trong lần đổi chủ thứ ba với mức độ nặng hơn. Có lần cô bị
hất cả lọ tiêu xay vào mặt khi làm sai ý mama (bà chủ). "Tôi chưa từng
thấy gia đình nào mà người giúp việc đông tới mức như vậy. Nhưng họ không phải
người giúp việc, không phải nô lệ mà chỉ là những con vật câm lặng làm theo
tiếng huýt gió của mama", tác giả nhớ lại.
Trong
những bữa tiệc xa hoa tại nhà chủ, tác giả thấy một bên là những con người áo
quần lộng lẫy, nhàn hạ tận hưởng niềm vui, một bên là những người giúp việc như
cô túi bụi trong việc bày biện, dọn dẹp, nấu ăn, rửa bát, giặt ủi...
"Chúng tôi phục vụ hết bữa trà sáng thì chuyển sang bữa trưa lúc chín giờ
tối. Họ ăn uống, chuyện trò đến gần nửa đêm thì đi nghỉ một lát. Ba giờ sáng họ
dậy và chúng tôi lại tất tả bê bữa ăn cuối cho họ để họ kịp ăn trước khi mặt
trời mọc. Rửa ráy, dọn dẹp xong xuôi là hơn sáu giờ sáng, cả đám rũ rượi kéo
lên nằm vạ vật để chín rưỡi lại phải có mặt để tiếp tục ngày tiếp theo. Được
một tuần, tôi không thể chịu đựng nổi khối lượng người phải phục vụ và công
việc mà mình cáng đáng" (trích trang 80).
Khi
mọi chuyện vượt quá sức chịu đựng, Nghiêm Hương tìm mọi cách tự giải thoát. Cô
kể may mắn được một người giúp việc khác có thâm niên hơn trong gia đình chủ
giúp đỡ, bày cách trốn. Tuy nhiên, quãng thời gian trôi dạt qua các nhà chủ đã
để lại mảng màu u tối trong tâm hồn cô, bởi để tự cứu mình, cô ngụy tạo những
lời nói dối về cái chết của mẹ mình, lừa dối những người tốt hiếm hoi cô gặp
được ở xứ người, ngụy tạo vụ tự tử để đổi lấy tự do.
Hồi
đầu tháng 2, Nghiêm Hương gửi bản thảo mang tên Người đàn bà bỏ trốn và
285 ngày ở Ả Rập Xê Út cho công ty sách Sống. Sách
sau đó được in với tên Đừng chết ở Ả Rập Xê Út. Tác giả hy
vọng gửi gắm thông điệp: "Hãy cân nhắc trước khi trả giá, trước khi đặt
bút ký vào một hợp đồng mang mác xuất khẩu lao động" - 13 tháng 9, 2019 - Thùy Linh
No comments:
Post a Comment