2023: Trong Đèn Cù của Trần Đĩnh có nói vài dòng đến tên này
THẾ-HUY Paris.
Bài 1.
Những uẩn-khuất cần được làm sáng tỏ:
Cách nay mười năm, khi rất ít người biết hoặc nghe tên nhà báo Việt Thường, tình cờ tôi thấy cuốn sách có tựa đề “Những tên đặc công đỏ trong phong trào đòi hỏi dân chủ cho Việt Nam” của ba tác giả Việt-Thường, Nam-Nhân và Lý-Tuấn trên kệ của một nhà bán sách tại Nam California. Trên bià cuốn sách này
in tên và hình của Nguyễn H.?, Đoàn-viết-Hoạt, Trần-Khuê,
Lý-chánh-Trung, Trịnh-công-Sơn, Trần-Độ, Nguyễn-thanh-Giang và nhất là
nhóm Thông-Luận, Nguyễn-gia-Kiểng, Bùi-Tín và Vũ-thư-Hiên là những người
sống ở ngoại-ô Paris mà tôi để tâm tìm hiểu từ mấy chục năm trước về
sinh-hoạt và đường-lối chính-trị của họ. Cuốn sách gồm 540 trang do Nhà
Xuất Bản Hưng-Việt tại Mỹ in năm 2004, nhà sách Văn Bút ở cạnh
Phúc-lộc-Thọ, Little Sàigon đại diện phát-hành và được bán với giá 18
USD.
Hai
tác-giả Nam-Nhân và Lý-Tuấn, vào thời điểm đó, tôi chưa biết là ai và
thuộc khuynh-hướng chính-trị nào, có phải là đồng-chí của nhà báo
Việt-Thường hay không và nhất là: Cuối tất cả 11 bài viết về 11 nhân-vật
và khuynh-hướng trên không ghi mỗi bài là của tác-giả nào. Điều đó có
nghiã là cả ba tác-giả đều đồng quan-điểm và cùng chịu trách-nhiệm ngang
nhau về tất cả những gì được nêu ra trong 540 trang sách này. Sự việc
ấy rất ít xảy ra trong sinh-hoạt báo-chí, nhất là trong lãnh-vực
biên-khảo về chính-trị vô-cùng phức-tạp và nhiều cạm-bẫy nhất từ trước
đến nay. Đấy chính là lý-do khiến tôi mua cuốn sách này để xem ba
tác-giả trên dựa vào những yếu-tố nào để xếp loại các nhân-vật trên. Dù
chưa đọc, nhưng việc xếp loại ấy cũng có vẻ cùng chiều với cách nhìn của
những người biết và có kinh-nghiệm với CS, trong đó có tôi.
Từ
nhiều năm trước đó, chưa bao giờ kẻ viết bài này tin rằng 11 nhân-vật
và khuynh-hướng chính-trị kể trên và… một số người khác nữa…, thực sự
đấu-tranh cho quyền-lợi đích-thực của Đất Nước và cho Nền Dân Chủ thật
sự tại VN. Họ chỉ là con bài của CSVN, bất-mãn vì không được trọng-đãi,
là những kẻ chống đối cò mồi ở trong nước để chứng tỏ rằng tại VN vẫn
có dân-chủ ở một mức độ nào đó, hoặc họ được gửi ra hải-ngoại để
xâm-nhập nhằm phân-hóa, lèo-lái khối người Việt gốc tị nạn và dự-trù cho
những biến-chuyển tương-lai tại VN. Rất có thể, trong tình huống xấu
nhất, những con bài này sẽ là những người được CSVN dàn-dựng để nằm
trong một cơ-cấu làm trái độn, một chính-phủ liên-hiệp lâm thời chẳng
hạn, nhằm mở đường cho những người nắm quyền cao nhất và nhiều tội-ác
nhất của CSVN từ trước đến nay đào thoát với số tài-sản khổng-lồ mà họ
đã từ từ chuyển ra ngoại-quốc qua việc chuyển tiền cho những đệ-tử
trung-thành hoặc thân-quyến và nhất là qua hệ-thống rửa tiền rất quy-mô
tại khắp nơi trên thế-giới. Từ vài chục năm qua, người ta có thể gửi
hàng triệu đô-la từ Mỹ và nhiều nước khác về VN và từ VN ra nước ngoài
qua điện thoại cầm tay chỉ trong vòng một giờ, khó có ai làm thống-kê
được. Một số trung-tâm thương-mại Á-Châu ở Nam Cali được ghi-nhận là do tiền của VC gửi qua để xây cất. Cơ-quan an-ninh Tây Âu, nhất là Mỹ biết rõ các tổ-chức và sinh-hoạt này từ lâu, nhưng chỉ âm-thầm theo dõi.
Sau khi nghiên-cứu văn-phong trong toàn cuốn sách, để ý đến từng từ-ngữ được dùng, người ta có thể đưa ra kết luận là cuốn sách trên viết bởi một tác-giả duy nhất. Đó là nhà báo Việt Thường!.
Bởi lẽ từ giữa thập niên 60 của thế-kỷ trước, kẻ viết bài này đã nhiều
năm dịch tài-liệu VC trong nhiều lãnh-vực ra anh-ngữ cho cơ-quan
khai-thác tài-liệu nên không thể lầm-lẫn được.
Sau khi biết chắc điều đó, chúng tôi tìm hiểu để biết Nam-Nhân và Lý-Tuấn
là hai người có thật hay chỉ là những nhân-vật tưởng-tượng do nhà báo
Việt Thường đặt ra vì một lý-do riêng-tư, thầm-kín nào đó?. Nếu là hai
người có thật thì họ là ai, trước kia làm gì, hoạt-động ra sao; nhất là
hiện nay thuộc khuynh-hướng nào và tại sao họ lại đứng tên và chịu
trách-nhiệm chung với một người có gốc-gác ở phía bên kia chiến-tuyến,
dù đương-sự tự khai có một thời gian bị đầy-đọa sau 1954, bị VC bỏ tù
sau khi được chúng gửi vào Miền Nam với danh-nghĩa là một “nhà báo đi
thực tế” để nghiên-cứu tại chỗ và có “hộ-khẩu sang-trọng ở Sàigon”.
Lý-do bị bỏ tù được giải thích là vì đã viết những nhận-định đánh giá
cao QLVNCH và không tán-thành việc đưa quân, công-cán-chính VNCH vào các
trại tù được gọi là trại cải-tạo ở VN. Điều đó do VT nói ra, nhưng sự
thật ra sao khó ai kiểm chứng được. VT được giới thiệu trên một trang
điện báo dành cho ông ta như sau: (Nguyên-văn)
“Nhà
Báo Việt Thường là nạn nhân, tù nhân kiên giam của Tập Đoàn Việt Gian
CS. Sau khi ra tù được Anh Quốc mời ra hải ngoại trên danh nghĩa tù nhân
lương tâm, nhà báo bị lao tù, bị đàn áp bởi Tập Đoàn Việt Gian CS.
Nhà
Báo Việt Thường tiết lộ lý do ông chống Tập Đoàn Việt Gian CS vì THÙ
NHÀ, NỢ NƯỚC, gia đình bị tiêu tán, nhà cửa mồ mả ông cha bị bọn việt
gian cs đánh phá tan hoang, cá nhân nhiều năm lao động, tù đày. Lần cuối
bị tù vì Nhà Báo Việt Thường viết tường trình và kiến nghị yêu cầu trả
tự do cho Quân Cán Chính VNCH vì đó là thành phần TINH HOA CUẢ TỔ QUỐC,
là chủ lực để đưa Việt Nam hội nhập vào nền văn minh của thế giới.
Qua
nhiều phỏng vấn, bình luận thời cuộc, in sách tại hải ngoại Nhà Báo
Việt Thường đã vạch trần tội ác của tên Đại Việt Gian HCM. Nhà Báo Việt
Thường là người đầu tiên ở hải ngoại tố cáo tội ác của Tập đoàn việt
gian cs là Tội Việt Gian. Ông quan điểm là ĐÂM MẤY THẰNG VIỆT GIAN BÚT
CHẲNG TÀ.” (Hết)
Một tù-nhân ra khỏi tù, chỉ 6 tháng sau khi hết hạn bị quản-chế đã có mặt ở nước Anh
thì câu hỏi được đặt ra là cựu tù-nhân này phải làm đơn và hoàn-tất
thủ-tục rất khó-khăn và rườm rà của VC khi còn đang bị qủan-chế. Điều này có thể xảy ra cho một tù-nhân chính-trị bị VC trù dập như VT hay không?.
Dù có được Chính-phủ Anh mời mọc trọng-vọng thế nào chăng nữa, cũng
không ai bắt-buộc được bọn VC phải cấp giấy cho người ấy ra đi. Ngược
lại, việc mời mọc với lý-do mang ý-nghiã chính-trị như thế lại càng
khiến CS lưu-ý, đề-phòng hơn và dĩ nhiên, đương- sự sẽ không được đi mà
còn bị VC canh-chừng và làm khó hơn nữa, vì chẳng ai chịu thả cọp về
rừng, nhất là với truyền-thống đa nghi, CS thà giết lầm cả trăm người
còn hơn tha lầm một người mà chúng nghi là nguy-hiểm.
Vào
thời-điểm 1990, việc tống-xuất tù nhân ra nước ngoài trong kế-hoạch gài
người vào trong các tổ-chức đấu tranh giả-hiệu và những khuynh-hướng
trở cờ ở hải ngoại chưa được VC nâng lên thành chính-sách như hiện nay!.
Một người được coi là biết VT lại tiết-lộ rằng VT được con gái lấy
chồng làm trong Toà Đại Sứ Anh ở VN trước đây bảo-lãnh theo diện đoàn
tụ, nhưng sự thật cũng không phải thế mà con rể của VT là một người Anh,
có một thời gian làm cho một công ty du-lịch ở VN và vợ chồng người con
gái này xin cho VT đoàn-tụ, nhưng hai người đã ly-dị từ lâu.
Một người khác được xem là thân-cận hơn, cho tôi hay là VT hiện nay
được ở trong khu-vực dành riêng cho các cựu nhân-viên tình báo Anh
(MI-5/MI-6), đương-sự đến thăm mà không hẹn trước nên không gặp được.
Người viết chỉ mỉm cười vì người ta cố-ý vẽ ra nhiều huyền-thoại cho VT
với mục-đích gì, trong khi, đó không phải là điều được tôi hỏi tới?.
Tại
sao nhà báo VT sang Anh mà không sang Mỹ, dù Hoa-Kỳ là nơi tiếp- đón
những người cựu tù cải-tạo, nạn-nhân của chế-độ CSVN?. Câu trả lời là
chính-phủ Mỹ, ngay từ những ngày đầu của làn sóng vượt biển đã có
chủ-trương không nhận những người ra đi từ Bắc vĩ-tuyến 17 vì sợ VC
lợi-dụng cơ-hội để gài gián-điệp nằm vùng vào Mỹ. Bởi vậy một số khá
đông thuộc thành-phần này xin định-cư tại Anh và United Kingdom. Một sự thật vô-cùng nghịch-lý là: Dù mang danh là người tị-nạn CSVN, nhưng một số người Việt ra đi từ Bắc vĩ-tuyến 17 trong nhà vẫn treo hình của Hồ-chí-Minh.
Nghe nói về hiện-tượng kỳ-quái trên, lúc đầu tôi không tin, nhưng khi
được dẫn vào tư-gia của một gia-đình quê-quán tại Hải-Phòng sống ở
Luân-Đôn thì tôi hiểu rằng cộng-đồng người Việt tị-nạn tại Anh có nhiều
thành-phần rất phức-tạp. Một điểm đặc-biệt khác là nhà báo VT ít khi dám lộ-diện và ngay cả những người được coi là rất thân cũng không được phép chụp hình ông. Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ có ông Nguyễn-hữu-Luyện ở Mỹ là có chụp hình chung với VT ở Manchester tại Anh Quốc.
Nhà báo VT chấp-nhận sống trong tâm-trạng bất-an thường-trực vì ông là
một “yếu-nhân” hay vì một lý-do nào khác?. Ngoại trừ những người trong
thân tộc không ai biết nhà ông ở đâu, có người cho hay là ông
thường-xuyên ở Mỹ, dù trước đây nhiều năm, ông nói với nhiều người rằng
ông bị ung-thư phổi tới thời kỳ chót. Không là công dân Mỹ, ông không thể ở Hoa-Kỳ quá 3 tháng và không thể có Medicare và ông sẽ xoay-xở ra sao khi đau ốm?.
Trong khi đó, bất kể ai thuộc bất cứ quốc-tịch nào trên 60 tuổi sống
tại Anh đều không phải trả tiền thuốc thang và các phí khoản về y-tế.
Tất cả những tin đồn quanh VT và hành-tung của chính ông cũng chỉ nhằm
mục-đích đánh bóng, tạo huyền-thoại và hào-quang giả-tạo cho một
“nhân-vật được coi là kỳ-bí”. Sống ở các nước Tự Do, Dân Chủ và An-Ninh
hàng đầu trên thế-giới mà VT còn đề-phòng và sợ mọi người đến thế thì
con người ấy, với cá-tính ấy, có dám làm gì trái ý hoặc dám viết những
bài nhận-định khác với quan-điểm của bạo-quyền VC như trong đoạn văn
được chép lại ở trên hay không?. Nằm trong cơ-chế CS mà ông còn
dám viết thẳng ra những suy-nghĩ của mình để đến nỗi phải đi tù (như ông
tự khai); thì hiện nay, nằm ngoài vòng kiềm chế của kẻ thù… ông còn sợ
ai? Chẳng lẽ, ông sợ người Quốc-Gia? Hà cớ chi ông phải sợ
những người không còn quyền-uy, không đao súng và nhất là họ cũng
thù-ghét CS như ông? Hay ông sợ công-lý và sự thật vì trong thân-thế và
cuộc sống của ông có nhiều điều ẩn-khuất?.
Sang
tới Anh, ông viết sách, báo vạch trần sự thật trong chế-độ tàn-nhẫn,
sát nhân của VC, vạch mặt tên Hồ-chí-Minh và bè lũ là những tên bán
nước, việt gian bằng những lời-lẽ nặng-nề như thế, nhưng sau đó cả hai
bà vợ và hai người con gái của ông đều được lần-lượt đoàn tụ với ông ở
Manchester, Anh-Quốc?. VC nhân-đạo đến thế chăng? VC Dân-chủ và
tự-do đến thế ư?. Chung quanh ông có nhiều điều bất thường như thế,
nhưng không hiểu ông đã khôn-khéo và dùng những đòn phép gì mà khuyến-dụ
được một số người tin-tưởng và qúy mến ông?!.
Quen
biết một số người đấu-tranh chống Cộng, sau nhiều lần sang Luân Đôn,
thủ đô Anh-Quốc thuyết trình vào những năm cuối thập niên 80 và đầu thập
niên 90 và qua sự tìm hiểu từ những người này, sau cùng chúng tôi được
biết Nam-Nhân là ông Nguyễn-đức-Chung, người đứng đầu trang báo điện-tử Hồn-Việt UK online và Lý-Tuấn là ông Ngô-đình-Thiện. Cả hai đều ở Anh-Quốc.
Nội-dung
của cuốn sách trên, có thể chúng tôi sẽ đề-cập đến trong một bài viết
khác, nhưng giờ này, điều mà chúng tôi muốn biết rõ là tại sao hai ông Nam-Nhân và Lý-Tuấn lại chấp-nhận đứng tên chung với nhà báo Việt Thường qua vai-trò “đồng tác-giả”,
dù cả hai ông đều không phải là “đồng-chí” cũ và cũng không viết một
chữ nào trong tác-phẩm ấy?. Chúng tôi hy-vọng được nghe lời giải thích
rõ-ràng và thoả-đáng cũng như hiểu về thân-thế, quá-khứ của quý-vị vì
trên diễn-đàn, qua một số bài viết, người ta thấy vẫn còn một số người
đoan chắc rằng VT có hai tên khác là Nam Nhân và Lý-Tuấn, chứ không phải là ba người khác nhau. Vấn-nạn này xảy ra đã khá lâu mà cả VT, Nam-Nhân và Lý-Tuấn không một ai lên tiếng?.
Là
một độc-giả bỏ tiền ra mua sách và nhất là trong tư-cách một người
đấu-tranh chống Cộng, chúng tôi đòi hỏi các tác giả nói trên làm sáng tỏ
vấn-đề tuy rất đơn-sơ, nhưng lại mang khá nhiều uẩn-khúc đó!.
(Còn tiếp)
THẾ-HUY.
Paris, 18/08/2014.
BBT.-...."Ông Việt
Thường (VT) trong những lần điện đàm với tôi trước đây, ông đã từng nói: “Tôi
có khả năng nói có thành không, nói không thành có”! Và cũng do đó,chính
tôi đã quyết định gỡ bỏ tất cả bài viết, cũng như các phần phỏng vấn với ông
VT, cùng những audio một số bài viết của ông VT mà tôi đã thực hiện" (lời
Nguyễn Đức Chung, chủ diễn đàn Hồn Việt Anh Quốc).
Nói khác, ông chủ nhiệm Hồn Việt Anh quốc,
Nguyễn Đức Chung, đã từ lâu theo dỏi Việt Thường và nhận ra rằng Việt
Thường là tên lưu manh, có nhiều ác ý cho việc chống Việt Cộng, nên đã
đuổi Việt Thường ra khỏi diễn đàn của ông ta.
Chúng tôi ước gì các diễn đàn mang danh chống Việt
Cộng tại hải ngoại nên xét lại các bài viết do Việt Thường chuyển đến.
Tiện đây và để đánh tan dư luận, chúng tôi cũng yêu cầu ông
Thiếu tá Liên Thành hãy minh xác trước công luận về những tin tức thường
gửi đến Ba Cây Trúc, cho rằng ông Việt Thường hiện đang là cố vấn đặc
biệt cho Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Việt Cộng và liên đới với một
vài đặc công VC tại San José.
Ba Cây Trúc.
Trả lời Nhà báo
Thế Huy qua bài: “Việt Thường, ông là ai?”
Bài 1. Những uẩn-khuất
cần được làm sáng tỏ:
Kính gửi: Nhà
báo Thế Huy,
Đồng kính gửi:
Quý độc giả và thính giả của Hồn Việt UK online,
Thưa quý vị,
Nhận được bài viết của Nhà báo Thế Huy từ Paris gửi, với
tựa đề “Việt Thường, ông là ai?”. Trong bài viết, tác giả Thế Huy đã đề cập đến
những thắc mắc và ưu tư của mình về tác phẩm và tác giả qua cuốn “Những tên đặc
công đỏ trong phong trào đòi hỏi dân chủ cho Việt Nam”. Đồng thời, ông Thế Huy
cũng có phần thắc mắc trực tiếp đến cá nhân cũng như vai trò tôi đảm nhận liên
quan đến quyển sách trên và trang web Hồn Việt UK online.
Trước tiên, tôi Nguyễn Đức Chung, chủ trang Web
Hồn Việt UK online kiêm chủ bút, xin được lần lượt
trả lời những gì liên quan đến mình và những gì trong phạm vi đường hướng và
mục tiêu chúng tôi đã, đang và luôn theo đuổi. Và tất nhiên, trong phạm vi hiểu
biết cũng như trách nhiệm của cá nhân tôi trước công luận mà chính tôi đảm nhận
trong vai trò chủ bút.
Thưa ông Thế Huy,
Không phải đến thời điểm này, mà trước đây, sau khi cuốn
“Những tên đặc công đỏ trong phong trào đòi hỏi dân chủ cho Việt Nam”
được nhà sách Văn Bút bên Hoa-kỳ ấn hành và tung ra thị trường, nhiều độc giả
khắp nơi đã có cùng nhận xét như ông về ba tên đứng chung trên trang bìa của
quyển sách.
Cận kề nhất là dư luận tại Anh quốc, trong giới sinh hoạt
thường xuyên mà tôi có tham gia hay biết đến, và nhất là quý hội viên của Hội
Cựu quân nhân QLVNCH tại Vương quốc Anh, hầu hết đều có thắc mắc tương tự.
Thêm vào đó, một số vị trong hội Cựu QN-QLVNCH tại Anh,
đã đôi lần nhờ tôi liên lạc mời ông Việt Thường đến tham dự và “thuyết trình”.
Nhưng kể từ khi tôi gặp và quen biết ông Việt Thường đến nay, chưa lần
nào ông Việt Thường nhận lời mời đến nói chuyện trong các cuộc tổ chức sinh
hoạt trên hay tham dự các cuộc biểu tình chống Cộng của Cộng đồng
người Việt tỵ nạn CS tại Anh quốc với lý do “sức khỏe không cho phép”.
Ngoài ra, nhiều vi hữu tham dự trên các diễn đàn điện tử
tại hải ngoại cũng đặt các câu hỏi tương tự, sau khi nghe những cuộc nói chuyện
của ông VT bắt đầu từ Hồn Việt UK online; sau đó trên VOV, VietnamExodus, SBTN,
Kỷ Nguyên 2000…
1.- Mở đầu bài viết, tác giả Thế Huy có ghi bài 1. Như
vậy, theo chỗ tôi hiểu, ông sẽ còn các bài kế tiếp về chủ đề “Việt Thường, ông
là ai?”. Và như đã thưa ở trên, trong vai trò chủ bút của trang Hồn Việt UK
online, tôi xin sẽ trả lời những gì liên quan tới cá nhân mà liên đới đến vai
trò của mình đảm nhận.
2.- Vâng, trong cuốn “Những tên đặc công đỏ trong phong
trào đòi hỏi dân chủ cho Việt Nam”, sau nhiều lần ông VT yêu cầu và thuyết
phục, tôi đã đồng ý để bút hiệu của mình là Nam Nhân cho ông Việt Thường in
trong cuốn “Những tên đặc công đỏ trong phong trào đòi hỏi dân chủ cho Việt
Nam” cùng với ông Lý Tuấn.(Ngô Đình Thiện).
Lý do:
Tôi đã tin tưởng vào lời thuyết phục của ông VT rằng: “Để cả nhóm ba
người đứng tên thì giá trị quyển sách càng tăng. Dù hai anh không viết, nhưng
cũng có góp công trong công cuộc phổ biến nó…”. Và chỉ vì mục đích có
lợi cho công cuộc CHUNG là giải thế chế độ Cộng sản tại Việt Nam.
3.- Phần tôi, là một quân nhân trong Quân chủng Không
Quân của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Trước 30/4/1975, tôi phục vụ tại Sư Đoàn
IV Không Quân, Cần Thơ.
4.- Chuyện ông Việt Thường bị “ung thư phổi”.
Khoảng hơn bốn năm trước, một lần qua điện thoại, ông VT đã cho
tôi biết, ông ta đã “bị ung thư phổi thời kỳ cuối”, nên ông
yêu cầu tôi phải nỗ lực hơn trong việc viết bài và đưa những “thông tin” do ông
cung cấp lên Hồn Việt UK online cùng các diễn đàn điện tử…
Tin lời ông Việt Thường, tôi đã không ngại trả lời ông
rằng, tôi sẵn sàng hiến tặng ông một lá phổi của tôi. Với tôi, một phần thân thể
hay cả tính mạng nhỏ nhoi của mình là để mong đem lại lợi ích cho công cuộc
CHUNG. Ông VT đã trả lời tôi: “…vì kỹ thuật y khoa hiện nay chưa thể
ghép phổi được, nên đành chịu” và “rất cảm động” cám ơn tôi”. Nhưng
thực tế, hơn bốn năm qua, ông VT còn hiện diện và vẫn đang thực hiện những gì
sau khi đã bị loại khỏi Hồn Việt UK online.
Nhân đây, tôi cũng xin gửi lời tạ lỗi cùng quý độc giả và
thính giả của Hồn Việt UK online, những người Việt Nam yêu nước chân chính,
thực sự chống Cộng, về việc tôi đã vì quá tin tưởng vào ông Việt Thường là
“người có kiến thức về Cộng sản”, từ đó có hành động thiết thực nhằm góp phần
vào đại cuộc giải thể đảng Cộng sản Việt Nam, để sớm xây dựng lại một nước Việt
Nam tự do, hạnh phúc không Cộng sản cho đồng bào và cường thịnh cho quốc gia
dân tộc, mà tôi đã xem ông VT như một cố vấn trong đường hướng và mục tiêu hoạt
động của chúng tôi một thời gian trước đây. Do đó, đã ảnh hưởng ít nhiều đến
quý độc giả, thính giả của Hồn Việt UK online. Kính mong quý vị niệm tình thứ
lỗi cho.
Ông VT trong những lần điện đàm với tôi trước đây, ông đã
từng nói: “Tôi có khả năng nói có thành không, nói không thành
có”!
Và cũng do đó, chính tôi đã quyết định gỡ bỏ tất
cả bài viết, cũng như các phần phỏng vấn với ông VT, cùng những audio một số
bài viết của ông VT mà tôi đã thực hiện.
Là một quân nhân của QLVNCH, tôi luôn tâm niệm: “Tổ
Quốc – Danh dự và Trách nhiệm” của một người lính. Tôi hoàn toàn chịu
mọi trách nhiệm của chính mình.
Trân trọng,
Anh quốc, ngày 20 tháng 8 năm 2014
Nguyễn Đức Chung
===============
1- "Nhà
Báo Việt Thường là nạn nhân, tù nhân kiên giam cuả Tập Đoàn Việt Gian
CS. Sau khi ra tù được Anh Quốc mời ra hải ngoại trên danh nghĩa tù nhân
lương tâm, nhà báo bị lao tù, bị đàn áp bởi Tập Đoàn Việt Gian CS .
Nhà
Báo Việt Thường tiết lộ lý do ông chống Tập Đoàn Việt Gian CS vì THÙ
NHÀ, NỢ NƯỚC, gia đình bị tiêu tán, nhà cửa mồ mả ông cha bị bọn việt
gian cs đánh phá tan hoang, cá nhân nhiều năm lao động, tù đày. Lần cuối
bị tù vì Nhà Báo Việt Thường viết tường trình và kiến nghị yêu cầu trả
tự do cho Quân Cán Chính VNCH vì đó là thành phần TINH HOA CUẢ TỔ QUỐC,
là chủ lực để đưa Việt Nam hội nhập vào nền văn minh cuả thế giới.
Qua nhiều phỏng vấn, bình luận thời cuộc, in sách tại hải ngoại Nhà Báo
Việt Thường đã vạch trần tội ác cuả tên Đại Việt Gian HCM. Nhà Báo Việt
Thường là người đầu tiên ở hải ngoại tố cáo tội ác cuả Tập đoàn việt
gian cs là Tội VIỆT GIAN. Ông quan điểm là ĐÂM MẤY THẰNG VIỆT GIAN BÚT
CHẲNG TÀ." (Hết)
2- "Chuyện thâm cung dưới triều đại Hồ Chí Minh"
Trang bìa trong:
"Tài liệu lịch sử của Việt Thường
Prined in Califonia-USA-2009
Copyright @ 2008 by tapchitanvan
All right reserved
Chuyện thâm cung dưới triều đại Hồ Chí Minh
Tân Văn xuất bản
Trang bìa sau:
Sơ lược về tác giả Việt Thường
- Tên khai sinh: Trần Hùng Văn. Sinh năm 1934, tại Hà Nội.
- Quê quán: Hà Nội
- Tôn giáo: theo đạo Phật
- Học
lực: năm 1954, việt-gian cộng sản vào Hà Nội, gia đình bị kết tội là tư
sản, địa chủ, nhân viên cao cấp của thực dân Pháp. Cha ông nguyên là kỹ
sư cầu đường thời thực dân Pháp. Năm 1945, cha ông từ chối không nhận
chức Thanh tra của Bộ giao thông mà xin về hưu, nên không chạy tản cư,
vẫn ở lại Hà Nội, không làm gì cả. Sống nhờ vào số villa ở Hà Nội cho
thuê. Khi mẹ ông tản cư lên Việt Bắc, thì năm 1949, đã đem toàn bộ đồn
điền và ruộng đất tặng cho Chính phủ Liên hiệp chống Pháp.
Vì thế, ông phải bỏ ngang việc học hành. Năm 1955, toàn bộ gia sản của gia đình ông bị tịch thu. Cha ông bị quản thúc tới chết.
Anh
lớn ông bị quản chế tại gia từ năm 1955 và năm 1956 bị tù với tội danh
là gián điệp của thực dân Pháp và can thiệp Mỹ, và bị tra tấn đến phát
điên ngay từ 1957, nhưng vẫn bị giam giữ tới tháng 12-1973.
Chị gái ông đang dạy tại trường Thánh Mẫu Marie, Hà Nội bị buộc thôi việc.
Anh
thứ hai, học xong năm thứ hai Đại học Y khoa Hà Nội, cũng bị đuổi học,
bắt đi lao động chân tay ở các công trường xây dựng. Và khi nghe tin xảy
ra ngày Quốc hận 30-4-1975, đã tuyệt vọng tự tử.
Phần
ông thì ngay 1956 cũng bị đi cải tạo tại Nhà máy cưa gỗ ở Phú Thọ, vớt
gỗ cây từ Sông Thao lên và chuyển vào các nhà máy. Sau đó, được quay lại
Hà Nội, làm phu cuốc đường đặt dây cáp và làm phu bốc vác ở khu Lương
Yên, Hà Nội.
- Sự
nghiệp làm báo: Từ năm 1952, được phụ trách trang học sinh (ngày thứ
năm hằng tuần) của nhật báo Thân Dân mà cụ Nguyễn Thế Truyền làm chủ
nhiệm và cụ Vũ Ngọc Các là chủ bút, cho đến năm 1954, khi các cụ Nguyễn
Thế Truyền và Vũ Ngọc Các vào Nam.
Thời
gian làm phu cuốc đường thì ông dạy bổ túc văn hóa cho anh chị em trong
đội. Lúc đầu đã giúp đỡ, sau Đội trưởng đề nghị ông được nghỉ một buổi
cuốc đường để soạn bài, tiến tới dạy cho cả Tổng đội, rồi được công đoàn
nơi đó mướn làm chuyên trách cả dạy bổ túc văn hóa, cả hướng dẫn thể
dục và văn hóa quần chúng. Được khen là dạy giỏi nên trở thành dạy kèm
cho các cán bộ cấp trung cao và làm trong Ban giám hiệu trường Bổ túc
văn hóa liên cơ quan trung ương Hà Nội.
Cũng
từ đó thành cộng tác viên của các tờ báo và đài phát thanh, vì phu cuốc
đường có nhiều đội lưu động làm khắp các tỉnh thành và các công trường,
nông trường, nên ông bắt buộc phải đi đến đó để cho thi kiểm tra và
cùng địa phương cho thi tốt nghiệp. Cho nên các báo đài hay nhờ ông viết
bài và đưa tin. Từ đó ông chuyển hẳn sang làm báo, ở tuần báo Độc Lập,
nằm trong khối báo chí của Mặt trận tổ quốc của việt-gian-cộng-sản.
Hoạt
động báo chí của ông thuận lợi vì nhờ khá nhiều những công nhân là học
trò của ông, sau khi du học ở nước ngoài về, đều giữ nhiều chức vụ quan
trọng từ trung ương tới địa phương, cũng như các ngành dọc.
Sau
30-4-1975, ông vào Sài Gòn với tư cách phóng viên thường trú đặc biệt ở
miền Nam. Nhờ thế, ông viết một tài liệu đề cập đến sự tiến bộ của VNCH
trên mọi bình diện, có tầm cỡ quốc tế. Đó là cơ sở ngàn năm có một lần
để xây dựng một VN thật sự Độc lập, Tự do và Hạnh phúc nếu thực thi đúng
khẩu hiệu "Duy trì 5 thành phần kinh tế". "Hòa giải và hòa hợp" như
tinh thần Hiệp định Paris về Việt Nam năm 1973.
Kết
quả, ông bị Hội nhà báo khai trừ mà văn bản chỉ đóng dấu mà không có ai
ký tên. Phía báo Độc Lập cũng vậy, cũng không có ai ký tên. Sau đó, ông
bị bắt và bị coi là bị điên và bị giam chung với người điên thật ở bệnh
viện Chợ Quán một năm, rồi chuyển tại trại giam của công an Sài Gòn và
bị đưa giam ở Z30D.
Tháng 10-1987 ông ra khỏi tù với tội danh "Nhen nhóm tổ chức phản động" (???). Bị quản chế tới cuối năm 1990, và tháng 6-1991, Ông được qua Vương quốc Anh với tư cách tỵ nạn chính trị."
Sau một số bài viết của tôi về Hồn
Việt và đích danh Nguyễn Đức Chung, nơi xuất phát những phỉ báng, là
nạn nhân bị chụp mũ, đấu tố của tên” chính ủy hay trưởng” dấu mặt như
con” C…” nằm trong quần lót, là con khỉ già đít đỏ Vẹm Thường Trần Hùng
Văn, nay thì đọc được bài viết của Nam Nhân Nguyễn Đức Chung, chủ
trương Hồn Việt, với những lời chân thật nói về nhân vật đã từng” trèo
cao lặn sâu” như ngay trong” phao câu” của trang điện báo Hồn Việt,
khiến nhiều người tưởng thiệt Vẹm Thường là Nam Nhân, cái đó mới ngặt
chớ.
Thôi thì” có còn hơn không, có chồng hơn ở góa, ăn
cá tốt hơn ăn thịt mở nếu sợ bị áp huyết cao, máu mở, béo phì..”. Phần
Thế Huy là coi như thỏa đáng vì Thế Huy chỉ bị Vẹm Thường Trần Hùng
Văn” tấn kích” không nặng, mạnh và hạ quyết tâm triệt hạ bằng những vu
cáo như Trương Minh Hòa, Hứa Vạng
Thọ, Kim Âu Hà văn Sơn, Nguyễn Thiếu
Nhẫn, Kiêm Ái và mới đây là Lê Hùng ( Ba Cây Trúc)…Phần cáo lỗi” tạ từ
trong đêm” của Nguyễn Đức Chung vẫn còn nhiều tự ái và chung chung, khi
phỉ báng những người nằm trong” đối tượng đấu tố” của Trần Hùng Văn thì
rất là rõ ràng: nêu đích danh từng cá nhân, có cả hình chụp "như
những tội phạm” nhưng khi xin lỗi thì chỉ nói suông, mà không
nêu tên
những nạn nhân, và chỉ nói đến những đọc giả và thính giả "Hồn Việt"
thôi ( không nói đến những đọc giả khác trên các diễn đàn do phe của
Việt Thường phổ biến thêm??)..
Theo kinh nghiệm,
mỗi khi bị báo chí bôi nhọ, vu
khống, phỉ báng, thì các cơ quan truyền thông gây lỗi lầm, phải đăng
báo xin lỗi nạn nhân, thế mới là truyền thông, còn Hồn Việt ( Nguyễn
Đức Chung) chỉ vài lời xin lỗi chung chung như là bài ca Vẹm:” một phút
tâm tình người Hà Tỉnh”. Người
ta không tin là Nguyễn Đức Chung không
có hình của Vẹm Thường Trần Hùng Văn, nhưng theo tin tức thì Nguyễn Đức
Chung có chụp hình chung với Trần Hùng Văn và Nguyễn Hữu Luyện, hy vọng
là cựu biệt kích Nguyễn Hữu Luyện
còn giữ tấm hình nầy, xin phổ biến để
mọi người nhận ra dung nhan của một kẻ thù dấu mặt, được coi là” chính
ủy” phong trào đặc công đỏ hải ngoại.
Tôi đã từng viết không sai, theo nhiều kinh
nghiệm với Vẹm cộng, từ chiến trường, tù đày và nay ở nước ngoài. Con
khỉ đực già Đít Đỏ Vẹm Thường Trần Hùng Văn, hung hăn như con bọ xít,
dù hơn 80 mà viết như con nít, chuyên châm chích, chụp mũ, đấu tố những
người quyết tâm chống cộng, gây thiệt hại cho Vẹm:
Đừng
sợ những gì Vẹm cộng làm.
Mà hảy làm những gì Vẹm cộng sợ.
Mà hảy làm những gì Vẹm cộng sợ.
Trong” lá thư trần thế” của Nguyễn Đức Chung,
thì người chủ trương cơ quan truyền thông tại Anh Quốc là Hồn Việt đã ”
cả tin” Vẹm Thường Trần Hùng Văn nên đành phải:
Xanh kia, thâm thẩm tầng trên.
Vì tin tưởng quá, mà quên kẻ thù.
Vì tin tưởng quá, mà quên kẻ thù.
Có thể nói là Nguyễn Đức Chung” học đã toi cơm
mà chửa chín” nên không hiểu tường tận câu của thượng tá Tám Hà ( Trần
Văn Đắc):” đừng tin những gì cộng sản nói, hãy nhìn kỷ những gì cộng
sản làm” mà tin đến nổi cho Vẹm Thường và có thể là những tên” biên tập
Vẹm” thuộc văn hóa vận, dùng Hồn Việt như là” mật khu tuyên vận” để tấn
kích bừa bãi vào những người quyết tâm chống Cộng, cho Vẹm mượn vỏ bọc
quốc gia, để ma cộng sản đấu tố, đánh phá, mạ lỵ những đối tượng chống
cộng hải ngoại. Đây là điều làm cho những người” hoài Ngô” giựt mình
khi nhớ lại những câu bích chương thời đệ nhất cộng hòa: ” nhà tôi
không chứa Việt Cộng-Tôi cương quyết tố cáo Việt Cộng nằm vùng”. Nhưng
ngày nay ở nước ngoài, Hồn Việt” hoài Ngô” đã:” diễn đàn tôi có chứa
Vẹm Cộng-Tôi ( Nguyễn Đức Chung) dung dưỡng Vẹm cộng Trần Hùng Văn”…
Không phải có một mình Nguyễn Đức Chung” cả tin” mà hình như có cả bà Đào Nương ( Hoàng Dược Thảo) ở Nam Cali, chủ nhân tờ Saigon Nhỏ, nghe đâu Vẹm Thường Trần Hùng Văn là ” quân sư cờ máu hòe, cũng là quân sư MÁY CHÉM ( Vẹm mới vô nam, thấy quạt máy la hoảng là máy chém)” cho việc ra đời tờ báo CHIẾN SĨ CỘNG HÒA (*), và sau khi Vẹm Thường Trần Hùng Văn lộ mặt, kêu gọi ” ứng cử vào quốc hội bù nhìn để có dân chủ” thì bà Hoàng Dược Thảo ủng hộ” nhắm mắt đi theo tấm bản chỉ đường của Trần Hùng Văn”. Tức là báo Chiến Sĩ Cộng Hòa, được cố vấn bởi ma cộng sản?.
Cựu thiếu tá cảnh sát Liên Thành, người lừng danh tố cáo bọn Vẹm sư hang quỷ Ấn Quang qua, biến động miền trung, tố cáo Thích Trí Quang, và nhứt là thành lập”’ ủy ban tố cáo tội ác cộng sản” nhưng lại đứng chung với tên Vem Thường Trần Hùng Văn, sau đây là câu của Lê Hùng ( Ba Cây Trúc):
Không phải có một mình Nguyễn Đức Chung” cả tin” mà hình như có cả bà Đào Nương ( Hoàng Dược Thảo) ở Nam Cali, chủ nhân tờ Saigon Nhỏ, nghe đâu Vẹm Thường Trần Hùng Văn là ” quân sư cờ máu hòe, cũng là quân sư MÁY CHÉM ( Vẹm mới vô nam, thấy quạt máy la hoảng là máy chém)” cho việc ra đời tờ báo CHIẾN SĨ CỘNG HÒA (*), và sau khi Vẹm Thường Trần Hùng Văn lộ mặt, kêu gọi ” ứng cử vào quốc hội bù nhìn để có dân chủ” thì bà Hoàng Dược Thảo ủng hộ” nhắm mắt đi theo tấm bản chỉ đường của Trần Hùng Văn”. Tức là báo Chiến Sĩ Cộng Hòa, được cố vấn bởi ma cộng sản?.
Cựu thiếu tá cảnh sát Liên Thành, người lừng danh tố cáo bọn Vẹm sư hang quỷ Ấn Quang qua, biến động miền trung, tố cáo Thích Trí Quang, và nhứt là thành lập”’ ủy ban tố cáo tội ác cộng sản” nhưng lại đứng chung với tên Vem Thường Trần Hùng Văn, sau đây là câu của Lê Hùng ( Ba Cây Trúc):
“Chúng
tôi ước gì các diễn đàn mang danh chống Việt Cộng tại hải
ngoại nên xét lại các bài viết do Việt Thường chuyển đến. Tiện đây
và để đánh tan dư luận, chúng tôi cũng yêu cầu ông Thiếu
tá Liên Thành hãy minh xác trước công luận về những tin tức thường
gửi đến Ba Cây Trúc, cho rằng ông Việt Thường hiện đang là cố
vấn đặc biệt cho Ủy Ban Truy Tố Tội Ác Việt Cộng
và liên đới với một vài đặc công VC tại San José."
Ba Cây Trúc.
Ba Cây Trúc.
Như vậy, Liên Thành chưa” tố cáo tội ác cộng sản” bằng chứng minh thành quả hiển hiện nào, nhưng trước mắt là Liên Thành” đứng chung với tên Vẹm Thường Trần Hùng Văn” mà không tố cáo tên Vẹm nầy, là kẻ nội thù nguy hiểm, trái lại còn hợp tác và tôn Vẹm Thường là cố vấn đặc biệt của ủy ban Truy Tố tội ác Việt Cộng.
Bài học cụm tình báo chiến lược A 22 lập lại, khi tên Huỳnh Văn Trọng làm cố vấn chính trị cho tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Nay lập lại trong tổ chức của một cựu thiếu tá cảnh sát, vốn là dân tình báo, an ninh thứ thiệt. Trước khi tố cáo tội ác cộng sản, thì đề nghị Liên Thành nên tố cáo tên đặc công đỏ trong phong trào phản tỉnh là Vẹm Thường Trần Hùng Văn, bộ Liên Thành” không nghe, không thấy và không biết” Vẹm Thường Trần Hùng Văn công bố, được phổ biến trên internet:” tôi không chống cộng mà chỉ chống Việt gian”. Như vậy, ủy ban tố cáo tội ác cộng sản mà lại có cố vấn” đặc biệt” là Vẹm chính hẩu cờ máu hòe, tuyên bố” không chống cộng” mà chỉ chống Việt gian, tức là Vẹm Thường thẳng thừng gọi những người chống cộng, trong đó có Liên Thành là Việt gian…thì lại là cố vấn đặc biệt cho Liên Thành, thế ni là thế nào?...
Còn Duyên Lãng Hà Tiến Nhất cũng là người được “ Chính Cống Vẹm” Phạm Trọng Luật khai báo nằm trong những người có” kiến thức uyên bác” trong đó có Liên Thành, nên có thể Lãng Duyên Hà Tiến Nhất là ” nạn nhân cả tin” như Nguyễn Đức Chung…
Nay Nguyễn Đức Chung ( Nam Nhân) đã tỉnh giấc Nam Kha, bèn lên tiếng” tạ từ trong đêm” thì Liên Thành, Lãng Duyên Hà Tiến Nhất…cũng cần có:” một phút tâm tình người Hà Tỉnh” trong tinh thần” thanh minh thanh nga” la lên để mọi người” thông CỔM” mà ca bài:” xin thời gian qua mau” vì tao lỡ dại tin tên Vẹm Thường Trần Hùng Văn. Người ta không ngạc nhiên khi cơ quan tuyên truyền Vẹm Tân như Vietnamexodus của Tường Thắng, là nơi phổ biến nhiều bài viết và lời nói thu âm ( không thấy mặt) của Vẹm Thường Trần Hùng Văn, lý do là:” Vẹm Tân và Vẹm cộng” nằm trong nguyên tắc vật lý:” bình thông nhau” thôi.
Trong” lá thư trần thế” Nam Nhân Nguyễn Đức Chung thành thật khai báo:
“
Chuyện ông Việt Thường bị “ung thư phổi”. Khoảng hơn bốn năm
trước, một lần qua điện thoại, ông VT đã cho tôi biết, ông ta đã “bị
ung thư phổi thời kỳ cuối”, nên ông yêu cầu tôi phải nỗ lực hơn trong
việc viết bài và đưa những “thông tin” do ông cung cấp lên Hồn Việt UK
online cùng các diễn đàn điện tử…
Tin lời ông Việt Thường, tôi đã không ngại trả lời ông rằng, tôi sẵn sàng hiến tặng ông một lá phổi của tôi. Với tôi, một phần thân thể hay cả tính mạng nhỏ nhoi của mình là để mong đem lại lợi ích cho công cuộc CHUNG. Ông VT đã trả lời tôi: “…vì kỹ thuật y khoa hiện nay chưa thể ghép phổi được, nên đành chịu” và “rất cảm động” cám ơn tôi”. Nhưng thực tế, hơn bốn năm qua, ông VT còn hiện diện và vẫn đang thực hiện những gì sau khi đã bị loại khỏi Hồn Việt UK online.”.
Tin lời ông Việt Thường, tôi đã không ngại trả lời ông rằng, tôi sẵn sàng hiến tặng ông một lá phổi của tôi. Với tôi, một phần thân thể hay cả tính mạng nhỏ nhoi của mình là để mong đem lại lợi ích cho công cuộc CHUNG. Ông VT đã trả lời tôi: “…vì kỹ thuật y khoa hiện nay chưa thể ghép phổi được, nên đành chịu” và “rất cảm động” cám ơn tôi”. Nhưng thực tế, hơn bốn năm qua, ông VT còn hiện diện và vẫn đang thực hiện những gì sau khi đã bị loại khỏi Hồn Việt UK online.”.
Nói láo như Vẹm mà Nguyễn Đức Chung” cả tin”
nên cứ cho đăng những bài viết của tên Vẹm, coi là” chính ủy hay thủ
trưởng” phong trào đặc công đỏ hải ngoại. Tệ hơn là Nam Nhân còn tin
là:” vì kỹ thuật y khoa hiện nay chưa thể ghép phổi được”…nếu Nguyễn
Đức Chung sống ở vùng thượng du Bắc Việt, hay miệt” khỉ ho cò gáy” nên
mới tin là không ghép phổi được, là không” théc méc” nhưng Nam Nhân
sống lâu năm ở Anh, nơi được ghi nhận là có nền y học rất cao, nhân
loại đã thám hiểm hỏa tinh, ghép mặt, tay, cơ phận nội tạng là thường
và cả tim cũng có thể thay nếu có người qua đời mà tim vẫn còn tốt. Còn
phổi, 2 lá, cắt 1 lá thì không sao, thời trước 1975, một số chiến sĩ
VNCH cắt 1 lá phổi mà vẫn sống phây phây.
Về cuốn sách của Vẹm Thường, mà Nguyễn Đức Chung có tên mà không viết, có đoạn như sau:
Về cuốn sách của Vẹm Thường, mà Nguyễn Đức Chung có tên mà không viết, có đoạn như sau:
” Vâng, trong cuốn “Những
tên đặc công đỏ trong phong trào đòi hỏi dân chủ cho Việt Nam”, sau
nhiều lần ông VT yêu cầu và thuyết phục, tôi đã đồng ý để bút hiệu của
mình là Nam Nhân cho ông Việt Thường in trong cuốn “Những tên đặc công
đỏ trong phong trào đòi hỏi dân chủ cho Việt Nam” cùng với ông Lý
Tuấn.(Ngô Đình Thiện).
Lý do: Tôi đã tin tưởng vào lời thuyết phục của ông VT rằng: “Để cả nhóm ba người đứng tên thì giá trị quyển sách càng tăng. Dù hai anh không viết, nhưng cũng có góp công trong công cuộc phổ biến nó…”. Và chỉ vì mục đích có lợi cho công cuộc CHUNG là giải thế chế độ Cộng sản tại Việt Nam.”.
Lý do: Tôi đã tin tưởng vào lời thuyết phục của ông VT rằng: “Để cả nhóm ba người đứng tên thì giá trị quyển sách càng tăng. Dù hai anh không viết, nhưng cũng có góp công trong công cuộc phổ biến nó…”. Và chỉ vì mục đích có lợi cho công cuộc CHUNG là giải thế chế độ Cộng sản tại Việt Nam.”.
Bài học nầy đã xảy ra từ năm 1945 mà Nam Nhân
cũng như Lý Tuấn ( Ngô Đình Thiện) quên hay là chưa thấu hiểu. Thời
1945, Hồ Chí Minh chỉ lãnh đạo một nhóm khủng bố nhỏ, mang tên là đảng
Cộng Sản, nên cần phải có những người quốc gia đứng chung tên, nên
Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh…đã lọt bẩy, đứng tên trong chính
phủ
liên hiệp với Hồ Chí Minh, và sau đó nhờ uy tín mấy ông nầy mà Hồ lớn
mạnh dần, khiến nhiều người tưởng Hồ Chí Minh yêu nước. Cho nên Nam
Nhân và Lý Tuấn đứng tên chung cuốn sách của Vẹm Thường là đã lọt bẩy
tên Vẹm chính hẩu” thề banh ra uống máu háng đàn bà” ( sửa lời bài
Tiếng Quân Ca cho phù hợp với cái đảng cờ máu hòe).
Nguyễn Đức Chung đã ” giựt mình tỉnh giấc” khi
Vẹm Thường khoe tài: “Tôi
có khả năng nói có thành không, nói không
thành có”! Nhưng cái đó là chuyện quá khứ, thời truyền thông
chưa tiên
tiến như bậy giờ, tức là Vẹm Thường Trần Hùng Văn đã” lạc hậu” khi áp
dụng lối đấu tố” nói trắng thành đen” như vu cáo Trương Minh Hòa làm ăn
ten trong tù và thủ tiêu đại úy Quách Dược Thanh, nó còn nói là Trương
Minh Hòa chỉ ở tù 2 năm và được đảng cài qua Úc để nằm vùng…những đấu
tố ấy đã trở thành vô ích, khi Trương Minh Hòa có nhiều người bạn tù và
những tố cáo Vẹm cộng nằm trong 3 cuốn sách biết bằng Anh ngữ, cuốn thứ
nhứt” the dark journey” được chọn trong US LIBRARY OF CONGRESS ( Thư
viện quốc hội Mỹ). Như vậy, Vẹm Thường đã hoàn toàn bị thất bại, như
trái hỏa tiển 122 ly, vừa châm ngòi là nổ tung ngay nơi dàn phóng, làm
chết tên khủng bố, nên Vẹm Thường” nói không thành có và có thành TRỚT
QUỚT”…
Việc Nam Nhân Nguyễn Đức Chung viết” lá thư trần
thế” cũng chưa đủ giải độc do Vẹm Thường Trần Hùng Văn gây ra, mà Hồn
Việt U.K được coi là” diễn đàn tôi có chứa Vẹm cộng”, chủ nhà nuôi con
chó, nó hung hăng cắn người hàng xóm, thì chủ nhân phải có trách nhiệm
bồi thường thuốc men và xin lỗi nạn nhân.
Từ nhiều năm qua, Nguyễn Đức Chung đã chứa Vẹm
Thường, con khỉ đực già đít đỏ Vẹm Thường Trần Hùng Văn đã từng” núp
trong ống quần treillis của Nam Nhân, để cắn xé những người chống cộng
mà nay chỉ có vài câu” tạ từ trong đêm” rất đơn sơ và kẻ gây ra mang
nhiều tự ái, trong khi nạn nhân, cần phải có lời xin lỗi chính thức cho
họ, nếu không, thì Nguyễn Đức Chung mang món nợ danh dự với những người
bị phỉ báng.
Riêng khỉ nhí Phạm Trọng Luật, Chính Khí Việt đã”
quá độ” thành chuồng khỉ” Chính Cống Vẹm” từ khi con khỉ đực già đít đỏ
Vẹm Thường Trần Hùng Văn núp bóng và đánh phá những kẻ thù của đảng Vẹm
Cộng ở hải ngoại, chắc là khỉ nhí
Phạm Trọng Luật đã được Vẹm Thường
cho hưởng” chế độ”: ” thề banh ra uống háng máu đàn bà” nên rất
là u mê
ám chướng, tiếp tục trở thành CÔNG CỤ cho CU CỘNG Vẹm Thường. Nay
Nguyễn Đức Chung đã:” giựt mình ngó lại” thì chừng nào Phạm Trọng Luật
mới nhìn ra sự thật, tức là nó không còn” thề banh ra uống máu hàng đàn
bà” nữa là hết ngu./.
http://www.tinparis.net/thoisu14 /2014_08_22_LaThuTrantheNDChungveVEMTHUONG_TMinhHoa_CoivaymaKPVay.html VIỆT THƯỜNG HIỆN NGUYÊN HÌNH LÀ TÊN ĐẶC CÔNG ĐỎ
DƯƠNG
THANH ĐÔNG
Nghi án văn học lớn nhất hải ngoại là
tên trộm tập thơ Hoa Địa Ngục của một người tù bất khuất, xứng đáng
được tôn kính là Ngục Sĩ. Tên Nguyễn
Chí Thiện, từng là tú ông động mãi dâm Bà Mau ở Hải Phong, được
đảng CS dàn dựng kịch bản khá vụn về, với tấm thân tàn, ho lao, lại có
khả năng vượt vòng rào an ninh công an cộng sản, nhân viên sứ quá, để
trình tập thơ tù…Cảnh nầy không khác những nhà dàn dựng phim trường
Hollywood, đạo diễn: bắt ai chết là phải chết, ai sống đến khi kết thúc
chuyện phim.
Dư đảng Việt Tân
chính là đạo diễn chuyện phim” ngục sĩ”, được quảng cáo từ khi
mới dàn dựng ngục sĩ từ trong nước, nên chỉ sau khi được đảng CS dàn
dựng, thu xếp tiến trình xuất ngoại như một tù nhân lương tâm, lương
thức như danh hiệu của các cơ quan truyền thông Việt Tân và vệ tinh,
thì gã tú ông gian manh Nguyễn Chí Thiện đã thực sự che đậy bởi những
hỏa mù, sớm thành ngục sĩ, được các cơ sở Việt Tân đưa đi nhiều nơi,
vừa bán sách và vừa tạo công tác cho đảng CS lẫn Việt Tân. Tên trộm thơ
quả là có hồng phúc lớn, hắn được Việt Tân, một số trí thức trong Hội
Chuyên Gia, xum xoe như thần tượng, may mắn là ủy ban bình chọn giải
Nobel đã không chọn hắn, chắc là ủy ban đã nhìn thấy bộ mặt thật của
tên trộm thơ.
Vụ tai tiếng
thứ nhì phải kể là Việt Thường Trần Hùng Văn, một cán bộ CS có
thế lực, từng du học tại Liên Xô vào thời kỳ bao cấp, sau cải cách
ruộng đất. Lý lịch của hắn đã được những người nằm trong chăn, biết
chăn có rận như Tô Hải, đã có bài viết vạch mặt tên đặc công đỏ trong
phong trào phản tỉnh xuất ngoại, Tô Hải thằng hèn nhưng còn đủ can đảm
để nhận dạng ra chính mình, trong khi Việt Thường thì luôn dấu mặt,
không bao giờ dám tự phê, dù hắn từng họp tổ đảng, cơ sở trong suốt
cuộc đời theo Hồ Chí Minh. Việt Thường đích thực là thằng vừa hèn, vừa
đê tiện, đểu giả, gian trá và nguy hiểm, vì hắn khéo léo ngụy trang
bằng vỏ bọc phản tỉnh, chống đảng, là bình phong mà hắn đã thành công
trong công tác gậy ông đập lưng ông, là dùng trang điện báo Hồn Việt để
đánh phá, gây hoang hoang, vu cáo những người quốc gia nổi bật hải
ngoại.
Việt Thường
có nghiệp vụ xâm nhập khá cao, nên hắn đã tạo niềm tin của Nguyễn Đức
Chung, một quân nhân binh chủng không quân, Ngô Đình Thiện ( nguồn tin
là ông ta đổ bằng tiến sĩ)…cả hai ông đã trở thành công cụ cho Việt
Thường, khi được hắn giả vờ tử tế và có tấm lòng là đề tên hai ông vào
quyển sách mà hai ông không có viết. Chính nhờ uy tín hai ông
nầy mà Việt Thường tránh né những hoài nghi về một cán bộ cộng sản
trong lãnh vực tuyên truyền và từ đó, Việt Thường tiến bước trên con
đường công tác dùng truyền thông để gây phân hóa tập thể người Việt hải
ngoại trong thời gian qua. Sau nhiều năm sai lầm, mới đây, Nguyễn Đức
Chung, được biết với bút hiệu Nam Nhân và thường có dòng chữ xác nhận
lý lịch:” quân nhân quân lực VNCH”, đã một thời bị Việt Thường hốt hồn,
cả tin đến độ có ước muốn hiến tặng 1 lá phổi của mình, khi nghe Việt
Thường báo tin cho biết là đang mang chứng ung thư phổi vào thời kỳ
cuối cùng. Việt Thường tự hào:” có khả năng nói trắng thành đen” thì
chuyện phao tin ung thư phổi cũng là kỷ thuật nói láo như Vẹm; tiếc
thay là Nguyễn Đức Chung lại tin tưởng hoàn toàn và tệ hại hơn là tin
chuyện ghép phổi ngay nay, kỷ thuật y học không thể thực hiện được.
Chắc chắn là Nguyễn Đức Chung không thể nào không biết chuyện cô gái vị
thành niên người Parkistan là Malala Yousafzai, bị quân khủng bố
Taliban bắn vào đầu, mê man, thế mà bác sĩ Anh đã cứu sống và cô gái
gần như trở lại bình thường. May mắn là Nguyễn Đức Chung không tự hiến
lá phổi của mình cho một kẻ mà sau nầy chính Nguyễn Đức Chung khám phá
ra là đặc công đỏ, từng lợi dụng điện báo Hồn Việt để đánh phá những
người quốc gia chống cộng, đương nhiên là Hồn Việt và người chủ trương,
khó tránh khỏi hệ lụy về uy tín, lập trường. Việc thu nhận một tên đặc
công đỏ vào trang điện báo chống cộng ở Anh Quốc, và hoạt động trong
thời gian khá dài, nói lên khả năng nhận thức của người chủ trương, nên
trong Hồn Việt có một số bài mâu thuẫn, điển hình là bên cạnh những bài
viết vạch trần tên cộng sản Cù Huy Hà Vũ, thì lại cho đăng tải bài viết
của Trần Trung Đạo, kẻ bênh vực và ủng hộ Cù Huy Hà Vũ. Trong thời gian
Việt Thường nằm trong Hồn Việt, những bài viết hoài Ngô rất nhiệt
thành, nhưng Việt Thường đã xuất bản sách hạ nhục, đánh phá tổng thống
Ngô Đình Diệm và đệ nhất Cộng Hòa.
Một số khác
như bà Đào Nương ( Hoàng Dược Thảo) một phụ nữ khá thành công
trong lãnh vực truyền thông, tờ Saigon Nhỏ đã đứng vững theo năm tháng,
thăng trầm cộng đồng người Việt ở thủ đô người tỵ nạn, nam Cali. Những
bài viết khó hiểu về lập trường, xuất hiện trên tờ bào nầy thời mà tên
Trần Trường thách thức người Việt tỵ nạn vào đầu năm 2000, cây viết trụ
cột Tú Gàn ( thẩm phán Nguyễn Cần,
tức là Lữ Giang) đơn thân độc mả, dùng cái mộc truyền thông tờ Saigon
Nhỏ để che chở cho Trần Trường qua cái gọi là tu chính án số 1, trong
khi hầu hết các cơ quan truyền thông sở tại đều lên án tên Việt gian
Trần Trường.
Không
rõ là giữa bà Hoàng Dược Thảo và Việt Thường có mối quan hệ sâu xa như
thế nào, nhưng tập san Chiến Sĩ Cộng Hòa, hình như là do Việt thường cố
vấn, nên bài viết của Thế Huy “Từ ‘’Điểm Mặt Quân Thù Phú’’ của
Kha-Tiệm-Ly đăng trên tạp-chí Chíến-Sĩ Cộng-Hòa tại Hoa-Kỳ đến thái độ
bạc nhược và hèn hạ cuả VC đối với Bắc-Kinh.” là dấu hiệu cho
thấy là tờ chiến sĩ cộng hòa xuất phát từ cơ sở Saigon Nhỏ đã có sự
lệch lạc, làm nhiều người hoài nghi. Sụ kiện nổi bật là Việt Thường
Trần Hùng Văn đã tự mình để lộ chân tướng một tên cán bộ tuyên truyền,
nằm mai phục lâu dài trong cộng đồng tỵ nạn nước ngoài, hắn kêu gọi ứng
cử vào quốc hội bù nhìn, nhận được nhiều phản ứng tích cực khi bộ mặt
thật của Việt Thường không thể che đậy lâu qua lớp sơn phản tỉnh, cây
kim dấu trong bọc vải, tất phải lộ ra. Tuy nhiên, bà Hoàng Dược Thảo là
người hiếm hoi ủng hộ Việt Thường, dù bà là nhà báo chuyên nghiệp, được
xem là có khả năng nhận xét khá tinh tế.
Nhờ tàng lộng
của những người gốc quân nhân như Nguyễn Đức Chung, Lý Tuấn…nên Việt
Thường đã thò bàn tay lông lá vài nơi, hắn từng gặp người tù Biệt Kích
Nguyễn Hữu Luyện và quan trọng là cố vấn đặc biệt ủy ban tố cáo tội ác
CS do cựu thiếu tá cảnh sát Liên Thành, một nhân vật được cả
cộng đồng người Việt khắp nơi nghe đến, như là người nắm vũng kho tài
liệu CS về thảm sát tết Mậu Thân, những bí ẩn trong phật giáo Ấn
Quang…một nhân vật dầy cộm an ninh, tình báo, có quá trình và kinh
nghiệm hơn nhiều người quân nhân, cảnh sát khác, thế mà Liên Thành lại
không biết những thủ đoạn gian manh của Việt Thường, trái lại còn mời
làm cố vấn đặc biệt.
Cựu thiếu tá cảnh sát Liên Thành không
thể bảo là không biết Việt Thường từng tự nhận:” tôi không chống cộng
mà chỉ chống Việt gian” và kêu gọi ứng cử vào quốc hội bù nhìn cộng
sản?...Nguyễn Đức Chung, chủ trương điện báo Hồn Việt đã phát giác ra
bộ mặt thật của tên cộng sản:” có khả năng nói trắng thành đen và nói
đen thành trắng”. Không rõ là bà Hoàng Dược Thảo, Liên Thành, Chính Khí
Việt…biết đến bao giờ mới dám nhìn nhận như Nguyễn Đức Chung, dù lời
nhận lỗi chưa đủ trọng lượng để cân bằng những gì mà Việt Thường đã mạ
lỵ, phỉ báng và chụp mũ một số người chống cộng.
Bài học Việt Thường, thêm một hời hợt nữa của
người Việt hải ngoại, là khe hở mà những tên đặc công đỏ khai thác,
chui vào và lủng đoạn, gây hoang mang, nghi kỵ trong thời gian khá dài
trong cộng đồng. Nạn nhân hời hợt là những nhân vật nổi tiếng như
Nguyễn Đức Chung, chủ trương điện báo hàng đầu Anh quốc là Hồn Việt; tờ
Saigon Nhỏ, do bà Hoàng Dược Thảo chủ trương, là cơ quan truyền thông
lớn ở Hoa Kỳ và Liên Thành, nhân vật rất được nhiều người biết đến,
nhất là gia đình nạn nhân thảm sát tết Mậu Thân. Chưa kể đến Chính Khí
Việt, do Phạm Trọng Luật chủ trương, cũng đã và đang lọt vào vòng tay
Việt Thường. Người ta không rõ là giữa Việt Thường và những người quan
hệ nêu trên như thế nào, nhưng những người ấy đã bị lợi dụng làm bình
phong cho tên đặc công đỏ thực hiện công tác đánh phá, gây hoang mang
trong cộng đồng người Việt hải ngoại, tuy nhiên đây cũng là vụ tai
tiếng thứ nhì, sau vụ tên trộm thơ Nguyễn Chí Thiện.
DƯƠNG THANH ĐÔNG.24.08.2014
Các web nói về Việt Thường
Việt Thường, ông là ai?
Việt Thường, ông là ai?
Trả lời Nhà báo Thế Huy qua bài: “Việt Thường, ông là ai?”
VIỆT THƯỜNG HIỆN NGUYÊN HÌNH LÀ TÊN ĐẶC CÔNG ĐỎ
"Lá thư trần thế" của Nguyễn đức Chung về Vẹm Thường
Trần hùng Văn
Việt Thường, ông là
ai? - Bài 2-
THẾ HUY
·
A.
Liên-lạc trực-tiếp với Nam-Nhân Nguyễn-đức-Chung:
Dù biết sự thật và biết cả số điện-thoại của Nam-Nhân vào khoảng
năm 2006/2007, nhưng người viết đã lưỡng-lự và suy-nghĩ rất lâu vì nghĩ
rằng việc tiếp-xúc đường-đột, bất ngờ sẽ khiến Nam-Nhân ngỡ-ngàng,
e-ngại nên không thể tìm biết thêm được điều gì cần-thiết. Người viết
chỉ bắt đầu liên-lạc với ông Chung năm 2009 sau nhiều đắn-đo, cân-nhắc.
Mấy năm gần đây, sự trao-đổi đã đủ để đôi bên hiểu nhau hơn và qua
những điều bộc-bạch của Nam-Nhân Nguyễn-đức-Chung, tôi biết được một số
điều muốn biết về khả-năng, cá-tính và bản-chất thiếu
chân-thật của VT và điểm đặc-biệt nhất là ông ấy coi tôi là một kẻ
thù cần phải loại-trừ, dù đương-sự và tôi chưa một lần chạm mặt. Gần 18
năm qua, vì bận việc, tôi rất ít khi viết và chưa bao giờ có một dòng
chữ nào về VT. Gần đây, tôi được biết thêm VT thù ghét tôi chỉ vì trước
kia tôi ở trong một lãnh-vực...mà ông ta không thích!. Tôi cũng đã
dự-đoán được ai là người biết ít nhiều về tôi và chính họ đã cung-cấp
cho đương sự những tin-tức có phần đúng, cũng có phần sai về quá-khứ
cũng như về quan-điểm của tôi. Thái-độ của VT làm tôi hết sức
ngạc-nhiên, bởi dù đó có là sự thật chăng nữa, thì cũng không thể khiến
VT căm-hận và thù ghét tôi đến thế. Tôi không muốn nói nhiều về
mình bởi trong giới cầm bút đấu-tranh, một số người cũng đã biết ít
nhiều về hoạt-động cũng như lập-trường của tôi qua hơn 35 năm cầm bút
và những đồng-nghiệp và đồng-sự của tôi trong đời sống dân-sự trước Mậu
Thân 1968, cũng như trong binh-nghiệp trước 1975, hiện còn sống và ở
rải-rác khắp nơi trên thế-giới không dưới 60/70 người... Sự thù-ghét
của VT khiến tôi đặt câu hỏi: VT thật sự là ai? Tại sao đương-sự lại
thù và gờm tôi vì lãnh-vực chuyên-môn trước kia của tôi đến thế?. Một
người chỉ có tâm-trạng bất-an khi đi qua một trạm kiểm-soát của cơ-quan
công-lực chỉ vì lúc đó họ là kẻ gian hoặc đang giấu vũ-khí hay đồ quốc
cấm trong người.
Có thể qua báo-chí hoặc bằng sự tìm hiểu qua những người quen biết, VT
biết rằng tôi là người đã đơn-độc phản-bác và tranh-luận về lập-trường
Hoà-hợp Hoà-giải của nhóm Thông-Luận trong đó có Nguyễn-gia-Kiểng,
Trần-thanh-Hiệp, Phạm-ngọc-Lân, Quản-mỹ-Lan, Thụy-Khuê… năm 1988 ngay
trong buổi kỷ niệm một năm tạp-chí này ra đời, trước khoảng 80 người
tham-dự thuộc phe họ tại phòng họp của thánh-đường Saint Hippolyte ở
Quận 13 Paris. Đó là lần đầu tiên, sau năm 1975, vấn-đề này được nêu ra
trong cộng-đồng người Việt tị-nạn CSVN tại hải ngoại. Việc tranh-luận
trên được Jacqueline Nguyễn phụ-trách mục tin Paris tường-thuật trên tờ
Phụ-Nữ Diễn-Đàn phát-hành tại Mỹ. Khi Cựu Trung-tá VNCH Mai-viết-Triết
sống ở Paris, phổ-biến bài nói chuyện của ông trước các du-sinh VC và
thành-phần trẻ đi hợp-tác lao-động tại Đông Âu năm 1995 với lập-trường
“biết ơn VC đã có công thống-nhất Đất Nước” và sau đó ông làm
photocopie bài này gửi cho rất nhiều nhân-sĩ và các hội-đoàn, nhưng
không một ai lên tiếng. Ngược lại, Ban Tổ-chức Ngày Quốc-Hận năm đó,
người ta còn mời ông chủ-tọa buổi hội-thảo nên tôi đã lên tiếng
phản-đối ngay tại hội-trường về việc làm thiếu ý-thức trên… Ít lâu sau
đó, tôi tổ-chức một cuộc hội thảo khác mời ông Mai-viết-Triết
giải-thích về quan-điểm và lập-trường của ông. Trong cuộc giải-thích
này, ông lúng-túng, ăn nói vụng-về như một người mất bình thường và
cuối cùng lên tiếng xin lỗi mọi người. Do đó, tôi không viết gì về buổi
sinh-hoạt này vì viết về một người như thế không những chỉ phí công, mà
ngược lại, còn làm bẩn hình-ảnh, danh-dự của QLVNCH. Nhưng một người
viết có tên là Trần-Phong đã viết bài tường-thuật về cuộc hội-thảo này
trên một số báo tại Paris và sau đó, bài viết trên được đem lên
điện-báo. Nghi-án về tác-giả tập thơ Vô Đề, kẻ viết bài này cũng là
người nghiêm-chỉnh đặt vấn-đề một cách rõ ràng nhằm tìm hiểu sự thật,
ngay từ khi ông Nguyễn-chí-Thiện vừa đặt chân tới Mỹ. Tất cả những sự
việc nói trên có thể đọc được trên báo… nên có thể VT được những người
cùng phe cho hay nên ông ấy e-dè và thù ghét tôi chăng?. Ngoài sự
dự-đoán trên, tôi không thể tìm ra được một giả-thuyết nào khác.
Trong công-cuộc đấu-tranh không khoan-nhượng với CS tại hải-ngoại hiện nay, tôi tâm-niệm rằng ai thương, ai ghét không phải là việc đáng lưu-tâm, mà điều quan-trọng là chúng ta, mỗi người phải làm đúng với lương-tri và lý-tưởng của mình. Tôi âm-thầm tìm hiểu về VT trước khi đương-sự tỏ ý thù ghét tôi. Tôi lưu-ý đến những uẩn-khúc trong nhiều lãnh-vực như thân-thế, sự-nghiệp và hành-tung bất thường của ông. Nếu thực sự ông là người chống Cộng thì tôi sẵn-sàng ủng-hộ ông trong công cuộc đấu-tranh quyết-liệt để đào tận gốc chủ-nghiã bất-lương CS, một chế-độ tàn-ác và bất-nhân nhất trong lịch-sử nhân-loại từ trước tới nay. Lý-do là: Ông là người sống cả đời với CS, đã từng ở ngay trong lòng chế-độ, và nếu ông thật tâm chống Cộng thì đây là một nhân-vật có một cái nhìn khá thấu-đáo về cơ-chế CS như ông Trần-chánh-Thành, như Nguyễn-Bé (Cựu cán-bộ VC, hồi-chánh, người được VNCH cử làm CHT trung-tâm huấn-luyện cán-bộ QG Vũng-Tầu) hoặc như Nhà-văn Xuân- Vũ, Huỳnh-Cự và một số người khác nữa. Tôi dè-dặt đối với những người có liên-hệ hoặc có quá-khứ đã hoạt-động cho CS, nhưng không đương nhiên loại bỏ, nếu có bằng chứng hoặc những chỉ-dấu thể-hiện sự phản-tỉnh của họ. Tôi quan niệm rằng: Mọi sự phí-phạm nhân-lực trong “nỗ-lực đấu-tranh không cân-xứng” giữa QG và CS hiện nay là điều đáng tiếc vì thực-tế là từ ít lâu nay, hàng-ngũ chống Cộng của chúng ta ngày càng rời-rạc vì một số người có vai-vế, địa-vị trước kia hay các tổ chức, đảng đoàn cũ, mới trở cờ chạy theo kẻ thù ngày càng đông khiến niềm tin của quần-chúng ngày càng lung-lay, chán-nản. Do đó, việc phân-biệt “bạn, thù” là công-tác quan-trọng hơn lúc nào hết, nhất là đối với những người đến từ phía đối-nghịch.
Vấn-đề cần lưu-ý là chúng ta phải tìm hiểu vì lý-do gì mà những người ấy tỏ ý xa rời CS: Họ bị thất-sủng hay không được CS ưu-đãi như mong ước của họ? Họ tỏ ra tử-tế khi còn tại chức hay lúc đã về hưu? Hoặc họ sắp chết như Lê-hiếu-Đằng… nhằm tạo niềm tin hão-huyền để ru-ngủ quần-chúng về tầng lớp người CS phản-tỉnh chẳng hạn! Gần đây, qua Inernet, người ta thỉnh-thoảng vẫn nghe được những lời tuyên-bố nhân-nghĩa của các Cựu Thủ-Tướng, Cựu Tổng Bí-Thư Đảng, Cựu Tướng VC… Cũng có thể, theo chiều-hướng ấy, một số cán-bộ trung-cấp đã hoặc sẽ được gài vào hàng-ngũ ta như một điệp-viên sống trong lòng địch?. Để làm được việc tìm hiểu đó, chúng ta phải dẹp bỏ tối đa mọi thứ cảm-tính, đặt nhẹ những gì đương-sự nói ra hoặc tự khai, mà tìm biết những gì mà người ta cố-tình giấu kín. Câu hỏi cần nêu ra là: Nếu các người được gọi là CS phản-tỉnh hay hồi-chánh ấy được bầu vào chức-vụ cao nhất trong cơ-chế CS, họ có thức-tỉnh không? Họ có tử-tế hơn những kẻ đang nắm quyền hiện nay hay không và có nói những lời nhân-nghĩa như sau khi họ đã bị hất ra khỏi địa-vị quyền-lực hay không?.
Sau 30/4/1975, trong hàng-ngũ người Việt tỵ-nạn CS tại hải-ngoại đã phát-sinh ra một hiện-tượng kỳ-lạ, nhưng lại có tính-cách đồng-loạt là một số khá đông và nhất là những người được gọi là nhân-sĩ khi nghe tin một tên CS lớn hoặc nhỏ nào đó tuyên-bố một vài câu ngụ-ý bất-mãn hay phản-đối những gì đang xảy ra ở trong nước dưới sự cai trị của VC thì người ta cho đó là một điều kỳ-thú. Họ vội-vàng, nhưng lén-lút gặp-gỡ, xum-xoe và trân-trọng như một của quý. Nhóm sinh-viên được VNCH gửi đi du-học tại Pháp, Đức… nhưng sau đó theo VC và rồi sau 1975, vì cha mẹ bị VC đánh tư-sản nên bất-mãn cũng được các vị tai mắt phe Quốc-gia xúm vào ve-vuốt, nhưng có tên nào theo các ông và hồi-chánh đâu?. Những năm cuối thập-niên 70 của thế-kỷ trước, khi Trương-như-Tảng, Cựu Bộ Trưởng Tư-Pháp của cái gọi là Chính-Phủ Cách-Mạng Lâm-Thời Miền Nam VN từ Tầu chạy qua Paris, một số nhân-sĩ đấu-tranh và cả tu-sĩ cũng một thời o-bế, tâng-bốc y, mất cả tư-cách và ô-danh nên các ông đã phải mai danh, ẩn-tích!. Hiện nay tại hải-ngoại nói chung, nhiều người, nhiều tổ-chức vẫn còn trân-trọng những tên cò-mồi loại ấy và điển hình là “bất cứ cái gì VC thải ra, dù thật hay giả, người ta cũng vội-vàng ôm-ấp”!!!.
Riêng về nhà báo Việt Thường, xuyên qua những điều tiết-lộ và tự khai của ông, chúng ta thấy những điểm bất thường gì?. Trong lãnh-vực chuyên môn của mình, tôi có thể đoan chắc với mọi người rằng: Trong cơ-chế CS, việc dùng người trong 3 công-tác tuyên-truyền, văn-hoá và giáo-dục không thể lọt vào tay những thành phần không phải là “cốt cán”của chế-độ. Đó là một nguyên-lý bất di, bất dịch của CS vì đó là 3 nỗ-lực nhằm hướng-dẫn và ru ngủ con người qua chủ-trương hận-thù giai-cấp, tin-tưởng tuyệt-đối vào thiên-đường hoang-tưởng CS. Gia-thế của VT, theo lời tự-bạch của ông: Cha ông, ít nhất cũng sinh vào đầu thế-kỷ trước, đậu bằng kỹ-sư cầu-cống, từ chối làm việc cho chính quyền bảo hộ của thực dân Pháp thì dân Hànội thuộc lớp người lớn tuổi hẳn có người nghe nói đến tên ông, nhưng tiếc rằng VT không cho biết ông ấy tên gì, tốt nghiệp ở đâu bởi trường kỹ-sư công-chánh Pháp nằm ở Quận 6, Paris nên người ta rất dễ-dàng kiểm-chứng. Tuy nhiên điều đó không quan-trọng, người ta muốn biết chỉ để đánh giá mức-độ thật, giả trong những gì VT nói ra mà thôi. Thêm vào đó, gia-đình VT dưới thời Pháp-thuộc có nhiều nhà, villa cho thuê ở Hànội và sống bằng lợi-tức ấy. Nói tóm lại, VT là con của một gia đình bị VC xếp vào loại “trí-thức, đại phú và phải bị truy-diệt” ; thế nhưng, sau một thời gian bị bắt đi cuốc đất làm đường, làm phu khuân vác và nhờ có trình-độ văn-hoá, cũng như nhờ biết chút ít về tử-vi mà đương-sự từ từ lấy được lòng tin của công-nhân và cán-bộ… nên đã trở thành nhà báo mà không qua một khoá “huấn luyện chính-quy” như bất cứ cán-bộ văn hoá, tuyên-truyền nào khác!. Những quyết-định phá-lệ như vậy chỉ có HCM mới có quyền, ngay cả Trường-Chinh, Lê-Duẩn… cũng không bao giờ dám chạm tới, bởi đó là nguyên-lý của Đảng, nhất là chuyện đó xảy ra ngay sau thời “rèn cán, chỉnh quân” rất ác-liệt ở Miền Bắc. Không những thế, VT còn được tin dùng và gần gũi Hồ-chí-Minh tới độ được ra vào tự-do, được đọc cả tập hồ-sơ về gia-đình và cá-nhân của Cố Tổng-Thống Ngô-đình-Diệm trên bàn của HCM để viết trong cuốn “Chuyện Thâm Cung Dưới Triều-Đại HCM” ở trang 47 rằng ông Ngô-đình-Diệm nghiện món chim bồ câu nhồi yến và có tư-chất như một tù-trưởng bộ-lạc!. Ngoài ra, VT còn thấy sau khi nghe Việt-Phương, Vụ Trưởng Vụ-Tổng-Hợp kiêm thư-ký riêng của Phạm-văn-Đồng trình bày về việc TT Ngô-đình-Diệm cải-tổ chính-phủ và loại bỏ ông Nguyễn-văn-Thoại, “HCM vỗ đùi đen đét, ngửa mặt lên trời cười ba tiếng như Lưu-Bang nghe tin Hạng-Võ đuổi Phạm-Tăng không dùng nữa...” Việc VT được VC tin dùng tới độ có mặt ngay trong văn-phòng của HCM vào những lúc quan-trọng và riêng-tư như thế là chuyện không thể có được, so với lý-lịch và vai-trò cũng như công-tác của đương-sự trong thời điểm ấy. Để cùng suy-nghĩ và cùng tìm hiểu về quá-khứ và công-tác của VT trước 1975, mời mọi người đọc thêm các nguồn tin khác viết về VT như tác-giả Thằng Hèn Tô-Hải và Hoàng-thị-sim-Tím (mà VT đoan chắc là Vũ-thư-Hiên) trên các diễn-đàn Internet vì cả hai tác-giả này lúc ấy đều sống tại Hànội nên có thể biết rõ vai-trò và sinh-hoạt của VT trong giai-đoạn đó một cách chi-tiết hơn.
VC truy-xét lý-lịch của mọi người tới ba đời thì chúng không thể chấp-nhận cho VT lọt vào được ngành báo-chí (dù chỉ giữ công việc tống đạt thư-văn) là con tim và bộ óc của chế-độ. Vậy lý-lịch tự khai của VT hoặc là không đúng, hoặc các chi-tiết trong các tác-phẩm của VT là chuyện phóng-tác nhằm bôi bẩn vị lãnh-đạo VNCH. Dù mọi việc hiển-nhiên và vô-lý đến độ khó tin như thế, nhưng một số người vẫn cố-ý nghe theo.
Có lẽ, nhằm gây xung-đột giữa những người cầm bút đấu-tranh chống Cộng và khích-động tự-ái cá-nhân, nhà báo VT nói với Nam-Nhân Nguyễn-đức-Chung rằng Thế-Huy đang “ngồi chồm chỗm” trên
Không những thế, ngay sau 30/4/1975, VT được gửi vào Sàigon để quan-sát, nghiên-cứu hầu đưa ra các nhận-định về VNCH. Điều đó có nghĩa là VC không tin-tưởng vào những tay sừng-sỏ trong ngành điệp-báo của họ nằm trong các cơ-quan đầu não của VNCH và trong mọi ngành-nghề khác suốt mấy chục năm và… nghi-ngờ cả những báo-cáo của Trung-Ương Cục CS Miền Nam trong suốt cuộc chiến xâm-lược của chúng, nên chúng phải gửi VT vào Sàigòn để nhận định thêm. “Điều này chỉ đúng nếu VT là Cố-Vấn Tối-Cao của Bộ-Chính-Trị/TƯĐCSVN”. Cách đây không lâu, nhà báo VT lại gợi ý cho những người ở ngoài đảng CS tham-gia ứng-cử vào Quốc-Hội VC lại càng khiến cho nhiều người ngỡ-ngàng và thắc-mắc thêm. Gần 70 năm trước, HCM đã tặng không cho phe Quốc-Gia 70 ghế trong Quốc-Hội Bù Nhìn của chúng, nhưng chúng đã hành-sử thế nào và kết-quả ra sao hẳn mọi người đã biết. Ngày đó, khi mới cướp được chính-quyền, chúng chưa hoàn-chỉnh được cơ-cấu khủng-bố và kiểm-soát mà phe QG đã khốn-đốn như thế, thì bây giờ mọi cơ-chế đã được tổ-chức cả trăm lần chặt-chẽ hơn thì năm, bẩy dân-biểu độc-lập cò mồi sẽ làm được gì, nếu không phải là để chứng-minh với công-luận thế-giới rằng CSVN đã tiến-bộ và chấp-nhận dân-chủ?.
Hồn Việt UK online và nhóm tay chân của VT đưa lên diễn-đàn tin Thế-Huy chỉ đạo Tin Paris của ông Hứa-vạng-Thọ. Nhân bài viết này, tôi minh-xác với mọi người rằng tôi là một cây bút độc-lập, không thuộc phe nhóm nào, không nằm trong bất cứ khuynh-hướng nào, không chỉ-đạo và cũng không có ảnh-hưởng nào trên hai tờ điện-báo Hồn-Việt và Tin Paris cả. Tôi và hai người trách-nhiệm hai tờ điện-báo trên chỉ là sự quen biết, thân-hữu. Thế thôi!. Bài tôi viết, ai thích thì đăng, không riêng gì hai tờ điện báo nói trên mà đối với bất cứ cơ-quan truyền thông nào cũng vậy.
Cách đây hơn hai năm, nhân dịp tôi đi Mỹ, ông Nguyễn-đức-Chung nhờ tôi ghé toà-soạn nguyệt-san Chiến-Sĩ Cộng-Hoà ở Little Sàigon trao cho bà Hoàng-dược-Thảo một số tiền bán báo CSCH mà ông Chung là đại-diện phát-hành tại Anh Quốc. Nhân dịp này, ông NĐC cho hay rằng trước đây ông làm đại-diện cho tờ báo này “theo lời yêu-cầu của VT vì VT là người gợi ý cho bà HDT và là đồng sáng-lập-viên tờ báo”. Điều đó chứng tỏ rằng VT rất tha-thiết với QLVNCH, nhưng ngược lại, ông không bao giờ có mặt trước đám đông trong các cuộc biểu-tình chống Cộng và nhất là né-tránh các sinh-hoạt của cựu quân nhân VNCH tại Anh Quốc vì “lý-do sức khoẻ”. Tuy nhiên, ông vẫn khoe với ông Chung rằng ông thường xuyên sang Hoa-Kỳ và có cả giấy tờ ở Mỹ. Sức-khoẻ của ông có thể chịu đựng được những chuyến bay xuyên Đại-tây-Dương, nhưng không cho phép ông tham-dự các cuộc biểu-tình tại địa-phương và né-tránh những sinh-hoạt của quân-nhân VNCH ngay tại nơi ông cư-trú?. Do đó, việc ông gợi ý để đưa đến sự ra đời của Nguyệt-San CSCH nhằm mục-đích gì? Có phải nhằm gây ảnh-hưởng đối với những người vẫn còn căm-hận CS và đề-cao QLVNCH là lực-lượng đối-trọng duy-nhất đối với CSVN để lấy lòng, tạo niềm tin rồi ru-ngủ đối-tượng để từ từ dẫn-dắt thành-phần còn căm-hận VC này vào con đường “chệch hướng”?.
Trong lãnh-vực điệp-báo, HCM đã dùng bàn tay của Pháp để triệt-hạ Phan-bội-Châu, Tướng Nguyễn-Bình và thanh-toán ngay cả những đồng-chí cận ruột nhất của mình như Hà-huy-Tập, Lê-hồng-Phong, Nguyễn-thị-Minh-Khai, Dương-bạch-Mai, Nguyễn-chí-Thanh… vì e-ngại những người này có thể sẽ trở thành đối-thủ hoặc không còn đắc-dụng nữa. Sau ngày 30/4/75, bao nhiêu tướng-lãnh VC đã bị VC đầu-độc, bị ám-sát?. Những người mà VT xếp vào thành-phần “những tên đặc-công đỏ” sau khi gây được một số ảnh-hưởng ở một mức-độ nào đó và không thể phát-triển thêm được thì VC dùng một con bài khác triệt-hạ các con bài không còn tác-dụng này hầu lôi-kéo sự yểm-trợ của khối người Việt còn sót lại. Phải chăng đây là kế-hoạch “lọt nia thì cũng xuống sàng” nhằm nắm gọn khối người Việt còn ít nhiều ý-hướng chống Cộng của chúng ta? Sở dĩ, giả-thuyết này được đặt ra vì VT và những người cùng phe-cánh tìm mọi cách để triệt-hạ những người còn ít nhiều uy-tín trong nỗ-lực chống VC hiện nay. Trong các tác-phẩm trước kia? VT viết về Cố Tổng-Thống Ngô-đình-Diệm với một thái-độ mạt-sát như đã được trích-dẫn ở trên, nhưng mấy năm gần đây, khi phong-trào vinh-danh TT Ngô-đình-Diệm bộc-phát, VT chợt đổi chiều, tích-cực tham-gia và bào chữa rằng đương-sự viết những điều không hay về TT Ngô-đình-Diệm vì dựa vào những tài-liệu, sách vở của các tác-giả sống ở Miền Nam trước năm 1975. Đó là sách vở và tài-liệu nào? Do ai viết, ở trang nào và phát-hành ở đâu? Sự thay đổi 180 độ của VT trong một thời-gian ngắn như thế có phải là hình ảnh của con tắc kè đổi mầu hay là bản-chất của kẻ “nói có thành không và nói không thành có” như Nam-Nhân Nguyễn-đức-Chung đã tiết-lộ chăng?.
Tôi viết bài này để nêu ra một số vấn-đề để chúng ta cùng suy-nghĩ về một nhân-vật đang gây nhiều sóng gió, để mọi người cùng góp ý và bổ-sung bằng một thái-độ nghiêm-chỉnh trong nỗ-lực tìm hiểu để mỗi người tự rút ra một kết-luận đúng nhất cho chính mình về VT và chịu trách-nhiệm về quyết-định ấy. Phương châm của tôi là không áp-đặt quan-điểm của mình cho bất cứ ai mà tạo điều-kiện để mỗi người hiểu vấn-đề khiến họ tự mình chuyển-hướng... Điều quan-trọng hơn cả là tôi muốn cung-cấp cho mọi người những sự-kiện, những lý-luận, những chi-tiết mà mình biết được để mọi người có thêm yếu-tố hầu tự tìm ra kết-luận cần-thiết và đúng nhất về đương-sự. Thí-dụ: Tình-cờ tôi nhìn thấy một người giữa đêm khuya lén-lút đào đường rồi sau đó lấp đất lại, nhưng vì đứng xa tôi không biết rõ họ thật sự làm gì? Tôi phải có thái-độ nào? Im lặng hoàn-toàn vì đó không phải là chuyện hay trách-nhiệm của tôi, và nếu có người, vì thế mà chết hoặc bị thương thì cũng chẳng ai biết để trách-cứ tôi! Hay tôi phải tức-tốc báo cho nhà chức-trách để người ta tìm xem có phải kẻ gian gài mìn hoặc chôn giấu vật gì ở đó?. Tôi muốn nói đến tinh-thần trách-nhiệm tự-nguyện của mỗi người trong cuộc chiến-đấu chung, dù chúng ta hiểu rằng sự cảnh-giác mọi người như thế, có thể gây phiền-phức hoặc tai-họa cho chính mình... Việc tin hay không là quyền của mỗi người, nhưng tôi phải báo-động vì lương-tâm tôi bắt tôi phải làm như thế!.
Trong công-cuộc chống Cộng rất phức-tạp và rất dễ xung-đột hiện nay, chúng ta phải hiểu rằng chúng ta không thể tìm được những người hoàn toàn đồng-ý, tâm-đắc với mình trong hàng chục, hàng trăm vấn-đề hoặc lãnh-vực khác nhau. Chúng ta chấp-nhận sự khác biệt như trong toán-học, chúng ta không đòi hỏi hai hình-thể bằng nhau hoặc chồng khít lên nhau, mà tìm sự đồng-dạng của chúng. Chúng ta chấp-nhận sự khác biệt của các tổ-chức, các cá-nhân và tôn-trọng tự-do cũng như phương-thức hành-động của mỗi người miễn là không đối-nghịch về lập-trường và những quan-điểm cốt-lõi. Tuy nhiên, một số người lợi-dụng cái gọi là phương-thức hành-động để đi đôi với VC và bào chữa rằng “có vào hang cọp mới bắt được cọp”. Đó là một lối ngụy-biện của những kẻ kém thông-minh và ấu-trĩ bởi người ta cố-tình bỏ quên sự thật về tương-quan lực-lượng và thủ-đoạn chính-trị giữa ta và địch. Gửi một kẻ bất tài, vô tướng, không được rèn luyện hoặc bị bại-xụi, què-quặt vào hang để hy-vọng bắt được cọp thì thực chất chỉ là tiếp-tế thức ăn để cứu con cọp cho nó đỡ đói sau nhiều ngày thiếu mồi vì bị vây hãm!!!.
Chính-trị là một sinh-hoạt rất-phức-tạp, trong đó mọi thứ đòn-phép, mọi thủ-đoạn đều được mỗi bên tận-tình khai-thác. Trong công-cuộc đấu tranh rất chênh-lệch về phương-tiện và về đòn-phép giữa chúng ta và VC hiện nay, hơn lúc nào hết, chúng ta phải để tâm tìm hiểu những người mà chúng ta liên-hệ và hợp-tác bởi dấn-thân vào cuộc đấu-tranh chống Cộng là mặc-nhiên chúng ta đi vào một lãnh-vực mà đồng-minh cũng như kẻ thù sẽ tận-dụng mọi cơ-hội để lừa-đảo chúng ta, nhất là trong hoàn-cảnh vàng thau lẫn-lộn này. Chúng ta không phải là chính-trị-gia bởi chúng ta không nhắm tới danh-lợi hay một vai-trò nào đó trong tương-lai vì đây là một cuộc đấu-tranh lâu dài chắc chắn chỉ kết-thúc khi tất cả chúng ta đã nằm xuống. Chúng ta đấu-tranh vì hạnh-phúc của con cháu chúng ta, cho tương-lai của Đất Nước và cho sự hưng-vong của Dòng Giống. Dù dấn-thân vì bất cứ lý-do gì, chúng ta cũng phải mặc-nhiên đối mặt với những cạm-bẫy giăng ra từ mọi phía nên đã đi vào môi-trường đấu-tranh, chúng ta phải có viễn-kiến chính-trị, phải đưa ra những giả-thuyết, dự-trù các phản-ứng cần-thiết trong mọi tình-huống có thể xảy ra và trau-dồi khả-năng ứng-xử trong các đột-biến của tình-thế. Trong Mặt-Trận Việt-Minh trước đây, sự thiếu sâu-sắc và kém nhạy bén về phương-diện đánh-giá con người và về thủ-đoạn chính-trị của các ông Nguyễn-hải-Thần, Vũ-hồng-Khanh, Nguyễn-tường-Tam… đã khiến Hồ-chí-Minh nắm được thế thượng-phong để sau đó, y thanh-toán các đảng-phái Quốc-gia và di-hoạ cho Dân-Tộc suốt 70 năm qua và chưa biết đến bao giờ mới chấm dứt.
Trong nỗ-lực đấu-tranh chính-trị, sự hăng-say và lòng yêu nước là những viên ngọc quý, nhưng chưa đủ nếu người ta thiếu sự nhậy bén trong việc đánh-giá về con người và không biết ứng-xử trong những đột-biến không ai có thể biết hoặc dự-trù trước được.
Trong công-cuộc đấu-tranh không khoan-nhượng với CS tại hải-ngoại hiện nay, tôi tâm-niệm rằng ai thương, ai ghét không phải là việc đáng lưu-tâm, mà điều quan-trọng là chúng ta, mỗi người phải làm đúng với lương-tri và lý-tưởng của mình. Tôi âm-thầm tìm hiểu về VT trước khi đương-sự tỏ ý thù ghét tôi. Tôi lưu-ý đến những uẩn-khúc trong nhiều lãnh-vực như thân-thế, sự-nghiệp và hành-tung bất thường của ông. Nếu thực sự ông là người chống Cộng thì tôi sẵn-sàng ủng-hộ ông trong công cuộc đấu-tranh quyết-liệt để đào tận gốc chủ-nghiã bất-lương CS, một chế-độ tàn-ác và bất-nhân nhất trong lịch-sử nhân-loại từ trước tới nay. Lý-do là: Ông là người sống cả đời với CS, đã từng ở ngay trong lòng chế-độ, và nếu ông thật tâm chống Cộng thì đây là một nhân-vật có một cái nhìn khá thấu-đáo về cơ-chế CS như ông Trần-chánh-Thành, như Nguyễn-Bé (Cựu cán-bộ VC, hồi-chánh, người được VNCH cử làm CHT trung-tâm huấn-luyện cán-bộ QG Vũng-Tầu) hoặc như Nhà-văn Xuân- Vũ, Huỳnh-Cự và một số người khác nữa. Tôi dè-dặt đối với những người có liên-hệ hoặc có quá-khứ đã hoạt-động cho CS, nhưng không đương nhiên loại bỏ, nếu có bằng chứng hoặc những chỉ-dấu thể-hiện sự phản-tỉnh của họ. Tôi quan niệm rằng: Mọi sự phí-phạm nhân-lực trong “nỗ-lực đấu-tranh không cân-xứng” giữa QG và CS hiện nay là điều đáng tiếc vì thực-tế là từ ít lâu nay, hàng-ngũ chống Cộng của chúng ta ngày càng rời-rạc vì một số người có vai-vế, địa-vị trước kia hay các tổ chức, đảng đoàn cũ, mới trở cờ chạy theo kẻ thù ngày càng đông khiến niềm tin của quần-chúng ngày càng lung-lay, chán-nản. Do đó, việc phân-biệt “bạn, thù” là công-tác quan-trọng hơn lúc nào hết, nhất là đối với những người đến từ phía đối-nghịch.
Vấn-đề cần lưu-ý là chúng ta phải tìm hiểu vì lý-do gì mà những người ấy tỏ ý xa rời CS: Họ bị thất-sủng hay không được CS ưu-đãi như mong ước của họ? Họ tỏ ra tử-tế khi còn tại chức hay lúc đã về hưu? Hoặc họ sắp chết như Lê-hiếu-Đằng… nhằm tạo niềm tin hão-huyền để ru-ngủ quần-chúng về tầng lớp người CS phản-tỉnh chẳng hạn! Gần đây, qua Inernet, người ta thỉnh-thoảng vẫn nghe được những lời tuyên-bố nhân-nghĩa của các Cựu Thủ-Tướng, Cựu Tổng Bí-Thư Đảng, Cựu Tướng VC… Cũng có thể, theo chiều-hướng ấy, một số cán-bộ trung-cấp đã hoặc sẽ được gài vào hàng-ngũ ta như một điệp-viên sống trong lòng địch?. Để làm được việc tìm hiểu đó, chúng ta phải dẹp bỏ tối đa mọi thứ cảm-tính, đặt nhẹ những gì đương-sự nói ra hoặc tự khai, mà tìm biết những gì mà người ta cố-tình giấu kín. Câu hỏi cần nêu ra là: Nếu các người được gọi là CS phản-tỉnh hay hồi-chánh ấy được bầu vào chức-vụ cao nhất trong cơ-chế CS, họ có thức-tỉnh không? Họ có tử-tế hơn những kẻ đang nắm quyền hiện nay hay không và có nói những lời nhân-nghĩa như sau khi họ đã bị hất ra khỏi địa-vị quyền-lực hay không?.
Sau 30/4/1975, trong hàng-ngũ người Việt tỵ-nạn CS tại hải-ngoại đã phát-sinh ra một hiện-tượng kỳ-lạ, nhưng lại có tính-cách đồng-loạt là một số khá đông và nhất là những người được gọi là nhân-sĩ khi nghe tin một tên CS lớn hoặc nhỏ nào đó tuyên-bố một vài câu ngụ-ý bất-mãn hay phản-đối những gì đang xảy ra ở trong nước dưới sự cai trị của VC thì người ta cho đó là một điều kỳ-thú. Họ vội-vàng, nhưng lén-lút gặp-gỡ, xum-xoe và trân-trọng như một của quý. Nhóm sinh-viên được VNCH gửi đi du-học tại Pháp, Đức… nhưng sau đó theo VC và rồi sau 1975, vì cha mẹ bị VC đánh tư-sản nên bất-mãn cũng được các vị tai mắt phe Quốc-gia xúm vào ve-vuốt, nhưng có tên nào theo các ông và hồi-chánh đâu?. Những năm cuối thập-niên 70 của thế-kỷ trước, khi Trương-như-Tảng, Cựu Bộ Trưởng Tư-Pháp của cái gọi là Chính-Phủ Cách-Mạng Lâm-Thời Miền Nam VN từ Tầu chạy qua Paris, một số nhân-sĩ đấu-tranh và cả tu-sĩ cũng một thời o-bế, tâng-bốc y, mất cả tư-cách và ô-danh nên các ông đã phải mai danh, ẩn-tích!. Hiện nay tại hải-ngoại nói chung, nhiều người, nhiều tổ-chức vẫn còn trân-trọng những tên cò-mồi loại ấy và điển hình là “bất cứ cái gì VC thải ra, dù thật hay giả, người ta cũng vội-vàng ôm-ấp”!!!.
Riêng về nhà báo Việt Thường, xuyên qua những điều tiết-lộ và tự khai của ông, chúng ta thấy những điểm bất thường gì?. Trong lãnh-vực chuyên môn của mình, tôi có thể đoan chắc với mọi người rằng: Trong cơ-chế CS, việc dùng người trong 3 công-tác tuyên-truyền, văn-hoá và giáo-dục không thể lọt vào tay những thành phần không phải là “cốt cán”của chế-độ. Đó là một nguyên-lý bất di, bất dịch của CS vì đó là 3 nỗ-lực nhằm hướng-dẫn và ru ngủ con người qua chủ-trương hận-thù giai-cấp, tin-tưởng tuyệt-đối vào thiên-đường hoang-tưởng CS. Gia-thế của VT, theo lời tự-bạch của ông: Cha ông, ít nhất cũng sinh vào đầu thế-kỷ trước, đậu bằng kỹ-sư cầu-cống, từ chối làm việc cho chính quyền bảo hộ của thực dân Pháp thì dân Hànội thuộc lớp người lớn tuổi hẳn có người nghe nói đến tên ông, nhưng tiếc rằng VT không cho biết ông ấy tên gì, tốt nghiệp ở đâu bởi trường kỹ-sư công-chánh Pháp nằm ở Quận 6, Paris nên người ta rất dễ-dàng kiểm-chứng. Tuy nhiên điều đó không quan-trọng, người ta muốn biết chỉ để đánh giá mức-độ thật, giả trong những gì VT nói ra mà thôi. Thêm vào đó, gia-đình VT dưới thời Pháp-thuộc có nhiều nhà, villa cho thuê ở Hànội và sống bằng lợi-tức ấy. Nói tóm lại, VT là con của một gia đình bị VC xếp vào loại “trí-thức, đại phú và phải bị truy-diệt” ; thế nhưng, sau một thời gian bị bắt đi cuốc đất làm đường, làm phu khuân vác và nhờ có trình-độ văn-hoá, cũng như nhờ biết chút ít về tử-vi mà đương-sự từ từ lấy được lòng tin của công-nhân và cán-bộ… nên đã trở thành nhà báo mà không qua một khoá “huấn luyện chính-quy” như bất cứ cán-bộ văn hoá, tuyên-truyền nào khác!. Những quyết-định phá-lệ như vậy chỉ có HCM mới có quyền, ngay cả Trường-Chinh, Lê-Duẩn… cũng không bao giờ dám chạm tới, bởi đó là nguyên-lý của Đảng, nhất là chuyện đó xảy ra ngay sau thời “rèn cán, chỉnh quân” rất ác-liệt ở Miền Bắc. Không những thế, VT còn được tin dùng và gần gũi Hồ-chí-Minh tới độ được ra vào tự-do, được đọc cả tập hồ-sơ về gia-đình và cá-nhân của Cố Tổng-Thống Ngô-đình-Diệm trên bàn của HCM để viết trong cuốn “Chuyện Thâm Cung Dưới Triều-Đại HCM” ở trang 47 rằng ông Ngô-đình-Diệm nghiện món chim bồ câu nhồi yến và có tư-chất như một tù-trưởng bộ-lạc!. Ngoài ra, VT còn thấy sau khi nghe Việt-Phương, Vụ Trưởng Vụ-Tổng-Hợp kiêm thư-ký riêng của Phạm-văn-Đồng trình bày về việc TT Ngô-đình-Diệm cải-tổ chính-phủ và loại bỏ ông Nguyễn-văn-Thoại, “HCM vỗ đùi đen đét, ngửa mặt lên trời cười ba tiếng như Lưu-Bang nghe tin Hạng-Võ đuổi Phạm-Tăng không dùng nữa...” Việc VT được VC tin dùng tới độ có mặt ngay trong văn-phòng của HCM vào những lúc quan-trọng và riêng-tư như thế là chuyện không thể có được, so với lý-lịch và vai-trò cũng như công-tác của đương-sự trong thời điểm ấy. Để cùng suy-nghĩ và cùng tìm hiểu về quá-khứ và công-tác của VT trước 1975, mời mọi người đọc thêm các nguồn tin khác viết về VT như tác-giả Thằng Hèn Tô-Hải và Hoàng-thị-sim-Tím (mà VT đoan chắc là Vũ-thư-Hiên) trên các diễn-đàn Internet vì cả hai tác-giả này lúc ấy đều sống tại Hànội nên có thể biết rõ vai-trò và sinh-hoạt của VT trong giai-đoạn đó một cách chi-tiết hơn.
VC truy-xét lý-lịch của mọi người tới ba đời thì chúng không thể chấp-nhận cho VT lọt vào được ngành báo-chí (dù chỉ giữ công việc tống đạt thư-văn) là con tim và bộ óc của chế-độ. Vậy lý-lịch tự khai của VT hoặc là không đúng, hoặc các chi-tiết trong các tác-phẩm của VT là chuyện phóng-tác nhằm bôi bẩn vị lãnh-đạo VNCH. Dù mọi việc hiển-nhiên và vô-lý đến độ khó tin như thế, nhưng một số người vẫn cố-ý nghe theo.
Có lẽ, nhằm gây xung-đột giữa những người cầm bút đấu-tranh chống Cộng và khích-động tự-ái cá-nhân, nhà báo VT nói với Nam-Nhân Nguyễn-đức-Chung rằng Thế-Huy đang “ngồi chồm chỗm” trên
Không những thế, ngay sau 30/4/1975, VT được gửi vào Sàigon để quan-sát, nghiên-cứu hầu đưa ra các nhận-định về VNCH. Điều đó có nghĩa là VC không tin-tưởng vào những tay sừng-sỏ trong ngành điệp-báo của họ nằm trong các cơ-quan đầu não của VNCH và trong mọi ngành-nghề khác suốt mấy chục năm và… nghi-ngờ cả những báo-cáo của Trung-Ương Cục CS Miền Nam trong suốt cuộc chiến xâm-lược của chúng, nên chúng phải gửi VT vào Sàigòn để nhận định thêm. “Điều này chỉ đúng nếu VT là Cố-Vấn Tối-Cao của Bộ-Chính-Trị/TƯĐCSVN”. Cách đây không lâu, nhà báo VT lại gợi ý cho những người ở ngoài đảng CS tham-gia ứng-cử vào Quốc-Hội VC lại càng khiến cho nhiều người ngỡ-ngàng và thắc-mắc thêm. Gần 70 năm trước, HCM đã tặng không cho phe Quốc-Gia 70 ghế trong Quốc-Hội Bù Nhìn của chúng, nhưng chúng đã hành-sử thế nào và kết-quả ra sao hẳn mọi người đã biết. Ngày đó, khi mới cướp được chính-quyền, chúng chưa hoàn-chỉnh được cơ-cấu khủng-bố và kiểm-soát mà phe QG đã khốn-đốn như thế, thì bây giờ mọi cơ-chế đã được tổ-chức cả trăm lần chặt-chẽ hơn thì năm, bẩy dân-biểu độc-lập cò mồi sẽ làm được gì, nếu không phải là để chứng-minh với công-luận thế-giới rằng CSVN đã tiến-bộ và chấp-nhận dân-chủ?.
Hồn Việt UK online và nhóm tay chân của VT đưa lên diễn-đàn tin Thế-Huy chỉ đạo Tin Paris của ông Hứa-vạng-Thọ. Nhân bài viết này, tôi minh-xác với mọi người rằng tôi là một cây bút độc-lập, không thuộc phe nhóm nào, không nằm trong bất cứ khuynh-hướng nào, không chỉ-đạo và cũng không có ảnh-hưởng nào trên hai tờ điện-báo Hồn-Việt và Tin Paris cả. Tôi và hai người trách-nhiệm hai tờ điện-báo trên chỉ là sự quen biết, thân-hữu. Thế thôi!. Bài tôi viết, ai thích thì đăng, không riêng gì hai tờ điện báo nói trên mà đối với bất cứ cơ-quan truyền thông nào cũng vậy.
Cách đây hơn hai năm, nhân dịp tôi đi Mỹ, ông Nguyễn-đức-Chung nhờ tôi ghé toà-soạn nguyệt-san Chiến-Sĩ Cộng-Hoà ở Little Sàigon trao cho bà Hoàng-dược-Thảo một số tiền bán báo CSCH mà ông Chung là đại-diện phát-hành tại Anh Quốc. Nhân dịp này, ông NĐC cho hay rằng trước đây ông làm đại-diện cho tờ báo này “theo lời yêu-cầu của VT vì VT là người gợi ý cho bà HDT và là đồng sáng-lập-viên tờ báo”. Điều đó chứng tỏ rằng VT rất tha-thiết với QLVNCH, nhưng ngược lại, ông không bao giờ có mặt trước đám đông trong các cuộc biểu-tình chống Cộng và nhất là né-tránh các sinh-hoạt của cựu quân nhân VNCH tại Anh Quốc vì “lý-do sức khoẻ”. Tuy nhiên, ông vẫn khoe với ông Chung rằng ông thường xuyên sang Hoa-Kỳ và có cả giấy tờ ở Mỹ. Sức-khoẻ của ông có thể chịu đựng được những chuyến bay xuyên Đại-tây-Dương, nhưng không cho phép ông tham-dự các cuộc biểu-tình tại địa-phương và né-tránh những sinh-hoạt của quân-nhân VNCH ngay tại nơi ông cư-trú?. Do đó, việc ông gợi ý để đưa đến sự ra đời của Nguyệt-San CSCH nhằm mục-đích gì? Có phải nhằm gây ảnh-hưởng đối với những người vẫn còn căm-hận CS và đề-cao QLVNCH là lực-lượng đối-trọng duy-nhất đối với CSVN để lấy lòng, tạo niềm tin rồi ru-ngủ đối-tượng để từ từ dẫn-dắt thành-phần còn căm-hận VC này vào con đường “chệch hướng”?.
Trong lãnh-vực điệp-báo, HCM đã dùng bàn tay của Pháp để triệt-hạ Phan-bội-Châu, Tướng Nguyễn-Bình và thanh-toán ngay cả những đồng-chí cận ruột nhất của mình như Hà-huy-Tập, Lê-hồng-Phong, Nguyễn-thị-Minh-Khai, Dương-bạch-Mai, Nguyễn-chí-Thanh… vì e-ngại những người này có thể sẽ trở thành đối-thủ hoặc không còn đắc-dụng nữa. Sau ngày 30/4/75, bao nhiêu tướng-lãnh VC đã bị VC đầu-độc, bị ám-sát?. Những người mà VT xếp vào thành-phần “những tên đặc-công đỏ” sau khi gây được một số ảnh-hưởng ở một mức-độ nào đó và không thể phát-triển thêm được thì VC dùng một con bài khác triệt-hạ các con bài không còn tác-dụng này hầu lôi-kéo sự yểm-trợ của khối người Việt còn sót lại. Phải chăng đây là kế-hoạch “lọt nia thì cũng xuống sàng” nhằm nắm gọn khối người Việt còn ít nhiều ý-hướng chống Cộng của chúng ta? Sở dĩ, giả-thuyết này được đặt ra vì VT và những người cùng phe-cánh tìm mọi cách để triệt-hạ những người còn ít nhiều uy-tín trong nỗ-lực chống VC hiện nay. Trong các tác-phẩm trước kia? VT viết về Cố Tổng-Thống Ngô-đình-Diệm với một thái-độ mạt-sát như đã được trích-dẫn ở trên, nhưng mấy năm gần đây, khi phong-trào vinh-danh TT Ngô-đình-Diệm bộc-phát, VT chợt đổi chiều, tích-cực tham-gia và bào chữa rằng đương-sự viết những điều không hay về TT Ngô-đình-Diệm vì dựa vào những tài-liệu, sách vở của các tác-giả sống ở Miền Nam trước năm 1975. Đó là sách vở và tài-liệu nào? Do ai viết, ở trang nào và phát-hành ở đâu? Sự thay đổi 180 độ của VT trong một thời-gian ngắn như thế có phải là hình ảnh của con tắc kè đổi mầu hay là bản-chất của kẻ “nói có thành không và nói không thành có” như Nam-Nhân Nguyễn-đức-Chung đã tiết-lộ chăng?.
Tôi viết bài này để nêu ra một số vấn-đề để chúng ta cùng suy-nghĩ về một nhân-vật đang gây nhiều sóng gió, để mọi người cùng góp ý và bổ-sung bằng một thái-độ nghiêm-chỉnh trong nỗ-lực tìm hiểu để mỗi người tự rút ra một kết-luận đúng nhất cho chính mình về VT và chịu trách-nhiệm về quyết-định ấy. Phương châm của tôi là không áp-đặt quan-điểm của mình cho bất cứ ai mà tạo điều-kiện để mỗi người hiểu vấn-đề khiến họ tự mình chuyển-hướng... Điều quan-trọng hơn cả là tôi muốn cung-cấp cho mọi người những sự-kiện, những lý-luận, những chi-tiết mà mình biết được để mọi người có thêm yếu-tố hầu tự tìm ra kết-luận cần-thiết và đúng nhất về đương-sự. Thí-dụ: Tình-cờ tôi nhìn thấy một người giữa đêm khuya lén-lút đào đường rồi sau đó lấp đất lại, nhưng vì đứng xa tôi không biết rõ họ thật sự làm gì? Tôi phải có thái-độ nào? Im lặng hoàn-toàn vì đó không phải là chuyện hay trách-nhiệm của tôi, và nếu có người, vì thế mà chết hoặc bị thương thì cũng chẳng ai biết để trách-cứ tôi! Hay tôi phải tức-tốc báo cho nhà chức-trách để người ta tìm xem có phải kẻ gian gài mìn hoặc chôn giấu vật gì ở đó?. Tôi muốn nói đến tinh-thần trách-nhiệm tự-nguyện của mỗi người trong cuộc chiến-đấu chung, dù chúng ta hiểu rằng sự cảnh-giác mọi người như thế, có thể gây phiền-phức hoặc tai-họa cho chính mình... Việc tin hay không là quyền của mỗi người, nhưng tôi phải báo-động vì lương-tâm tôi bắt tôi phải làm như thế!.
Trong công-cuộc chống Cộng rất phức-tạp và rất dễ xung-đột hiện nay, chúng ta phải hiểu rằng chúng ta không thể tìm được những người hoàn toàn đồng-ý, tâm-đắc với mình trong hàng chục, hàng trăm vấn-đề hoặc lãnh-vực khác nhau. Chúng ta chấp-nhận sự khác biệt như trong toán-học, chúng ta không đòi hỏi hai hình-thể bằng nhau hoặc chồng khít lên nhau, mà tìm sự đồng-dạng của chúng. Chúng ta chấp-nhận sự khác biệt của các tổ-chức, các cá-nhân và tôn-trọng tự-do cũng như phương-thức hành-động của mỗi người miễn là không đối-nghịch về lập-trường và những quan-điểm cốt-lõi. Tuy nhiên, một số người lợi-dụng cái gọi là phương-thức hành-động để đi đôi với VC và bào chữa rằng “có vào hang cọp mới bắt được cọp”. Đó là một lối ngụy-biện của những kẻ kém thông-minh và ấu-trĩ bởi người ta cố-tình bỏ quên sự thật về tương-quan lực-lượng và thủ-đoạn chính-trị giữa ta và địch. Gửi một kẻ bất tài, vô tướng, không được rèn luyện hoặc bị bại-xụi, què-quặt vào hang để hy-vọng bắt được cọp thì thực chất chỉ là tiếp-tế thức ăn để cứu con cọp cho nó đỡ đói sau nhiều ngày thiếu mồi vì bị vây hãm!!!.
Chính-trị là một sinh-hoạt rất-phức-tạp, trong đó mọi thứ đòn-phép, mọi thủ-đoạn đều được mỗi bên tận-tình khai-thác. Trong công-cuộc đấu tranh rất chênh-lệch về phương-tiện và về đòn-phép giữa chúng ta và VC hiện nay, hơn lúc nào hết, chúng ta phải để tâm tìm hiểu những người mà chúng ta liên-hệ và hợp-tác bởi dấn-thân vào cuộc đấu-tranh chống Cộng là mặc-nhiên chúng ta đi vào một lãnh-vực mà đồng-minh cũng như kẻ thù sẽ tận-dụng mọi cơ-hội để lừa-đảo chúng ta, nhất là trong hoàn-cảnh vàng thau lẫn-lộn này. Chúng ta không phải là chính-trị-gia bởi chúng ta không nhắm tới danh-lợi hay một vai-trò nào đó trong tương-lai vì đây là một cuộc đấu-tranh lâu dài chắc chắn chỉ kết-thúc khi tất cả chúng ta đã nằm xuống. Chúng ta đấu-tranh vì hạnh-phúc của con cháu chúng ta, cho tương-lai của Đất Nước và cho sự hưng-vong của Dòng Giống. Dù dấn-thân vì bất cứ lý-do gì, chúng ta cũng phải mặc-nhiên đối mặt với những cạm-bẫy giăng ra từ mọi phía nên đã đi vào môi-trường đấu-tranh, chúng ta phải có viễn-kiến chính-trị, phải đưa ra những giả-thuyết, dự-trù các phản-ứng cần-thiết trong mọi tình-huống có thể xảy ra và trau-dồi khả-năng ứng-xử trong các đột-biến của tình-thế. Trong Mặt-Trận Việt-Minh trước đây, sự thiếu sâu-sắc và kém nhạy bén về phương-diện đánh-giá con người và về thủ-đoạn chính-trị của các ông Nguyễn-hải-Thần, Vũ-hồng-Khanh, Nguyễn-tường-Tam… đã khiến Hồ-chí-Minh nắm được thế thượng-phong để sau đó, y thanh-toán các đảng-phái Quốc-gia và di-hoạ cho Dân-Tộc suốt 70 năm qua và chưa biết đến bao giờ mới chấm dứt.
Trong nỗ-lực đấu-tranh chính-trị, sự hăng-say và lòng yêu nước là những viên ngọc quý, nhưng chưa đủ nếu người ta thiếu sự nhậy bén trong việc đánh-giá về con người và không biết ứng-xử trong những đột-biến không ai có thể biết hoặc dự-trù trước được.
TIN GIỜ CHÓT:
Khi viết đến những dòng này, tôi nhận được điện thư của nhiều nơi gửi
đến cho hay một số người liên-hệ ít nhiều tới việc tìm hiểu về nhà báo
Việt-Thường đưa ra sáng-kiến tổ-chức một cuộc tranh-luận bằng giấy bút
hoặc bằng đối luận trực-tiếp được quay vidéo giữa Việt-Thường và một số
người đã một thời quen biết hay đã từng hoạt-động chung với đương-sự
tại Anh Quốc để làm sáng tỏ những vấn-nạn cũng như những thắc-mắc về
nhà báo này.
Bởi vậy, chúng tôi xin chấm dứt bài viết này ở đây để dành sự bất ngờ và hứng-thú cho mọi người theo dõi sinh hoạt nói trên. Chúng tôi hy-vọng rằng sự thật sẽ được sáng tỏ và chúng ta sẽ bước sang một khúc quanh mới tốt đẹp và hoà-nhã hơn.
Bởi vậy, chúng tôi xin chấm dứt bài viết này ở đây để dành sự bất ngờ và hứng-thú cho mọi người theo dõi sinh hoạt nói trên. Chúng tôi hy-vọng rằng sự thật sẽ được sáng tỏ và chúng ta sẽ bước sang một khúc quanh mới tốt đẹp và hoà-nhã hơn.
THẾ - HUY.
Paris, 31/08/2014.
No comments:
Post a Comment