Saturday, May 5, 2012

(127) Đột nhập 'thiên đường sung sướng' của quý bà


Cảnh mát xa cho quý bà tại một quán trên đường Điện Biên Phủ.
Thứ ba, ngày 01 tháng 5 năm 2012
Tại Sài thành, những điểm matxa sung sướng với những chiêu trò như thuốc gây nghiện khiến nhiều quý bà đều đặn đến mỗi tuần.
Ban đầu chỉ để đổi gió, thử tìm cảm giác lạ. Nhưng rồi dần dần họ nghiện đến mức coi những quán matxa trở thành “căn nhà” thứ hai của mình.
Điểm mặt những “toạ độ” đen
Trong vai một thanh niên đi xin việc, tôi thâm nhập vào thế giới thiên đường của những người phụ nữ ham của lạ. Đi dọc trên những con phố thuộc khu vực đường Phạm Ngũ Lão, Đề Thám (Q.1, TP.HCM), tôi không khỏi ngạc nhiên khi những biển hiệu dịch vụ matxa-spa, foot massage, matxa body chi chít khắp mọi nơi.
Khi đến đường Đề Thám, người ta như lạc vào ma trận bởi chỉ cách chưa đầy 10m đã có một thiên đường sung sướng. Theo quan sát của tôi, tại Q.1, những nơi được gọi là đô thị matxa là các tuyến đường như Lê Lợi, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn Thái Học, Mạc Đĩnh Chi… Bên cạnh đó, những quận ngoại thành như Q.2, Q.6 và khu Cá sấu Hoa Cà, Q.Thủ Đức cũng đều mở ra dịch vụ khá lạ này.
Hiện nay, các “dân trong nghề” truyền tai nhau, quán matxa K.L, đường Đề Thám là một trong những “thiên đường” đông khách bậc nhất Sài Thành. Chính vì thế, tôi quyết định đến đây tự “ứng cử” xin được đầu quân cho tụ điểm này. Vừa đến nơi, không khí tấp nập của thiên đường sung sướng khiến tôi choáng ngợp. Cứ 5-10 phút lại có một chuyến taxi chở các quý bà đi-đến.
Trước đó, một người bạn tên V., thâm niên 3 năm trong nghề matxa bật mí, chỗ nào có nhân viên nam matxa càng đẹp trai, càng cao to phong độ, đặc biệt nhất là chiều khách hết mình thì sẽ càng đông khách. V. cho biết, các quý bà đến các “thiên đường” thường là những người “no” tiền nhưng “đói” tình. Theo V., quán nào có ghi matxa-spa thì nơi đó cả phục vụ nam lẫn nữ, còn ghi foot massage hay matxa body thì hầu hết chỉ có nhân viên nam. Đây chính là dấu hiệu nhận biết nhân viên trong quán.
Tại điểm matxa K.L, cả 5 lầu của khuôn viên đều sực nức mùi nước hoa, thơm đến ngạt mũi. Mỗi lầu có một dãy phòng giữ đồ và phòng tắm rộng rãi. Bình thường một phòng ngồi chờ có gắn hai màn hình LCD để các quý bà ngồi giải trí khi chưa đến lượt. Ngoài ra, mỗi lầu có 4 phòng được trang bị vừa quạt vừa máy lạnh. Phía trên là những đèn ngủ chiếu những tia sáng mờ mờ ảo ảo. Bên ngoài, hành lang đi lại là nơi ngồi chờ của những nhân viên nam chuẩn bị đi hầu hạ khách. Bên cạnh là những đống khăn tắm, khăn lạnh những “đồ nghề” để đi phục vụ các quý bà.
Được biết, các điểm matxa này thường đông khách vào khoảng thời gian từ 11h - 13h trưa, từ 20h - 23hờ khuya. Đúng khoảng giờ này, trước mỗi điểm có dịch vụ matxa có hàng chục chiếc taxi đứng đợi. Những quý bà xúng xính trong những trang phục váy, đầm bước vội vào “thiên đường” để thư giãn. Trong khi đó, những thượng đế đã được phục vụ thìbước vội ra taxi, trên gương mặt còn đọng lại sự sung sướng, thỏa mãn.
Một mẩu rao trên mạng nhận mát-xa tại nhà cho các quý bà.
Một ngày làm “hàng” ở quán matxa quý bà
Qua khá nhiều khâu tuyển chọn cuối cùng tôi được nhận vào làm nhân viên tại điểm matxa K.L, đường Đề Thám. Thấy tôi lo lắng về chưa có kinh nghiệm hầu hạ quý bà, S.A., nam nhân viên 2 năm trong nghề cười bảo: “Chú mày yên tâm đi, dễ thôi. Khi vào đây anh cũng được học lý thuyết, thực hành matxa nhưng có bao giờ phải sử dụng đâu. Mình chủ yếu làm những động tác phục vụ theo yêu cầu của khách. Đó là những động tác anh nghĩ chú chưa được học bao giờ”. S.A còn cho biết thêm, không có quý bà nào bỏ tiền ra để được đấm đấm, bóp bóp vài cái mà họ đến để tìm những cảm giác khó nói thành lời.
Cứ đêm đến, điểm matxa K.L. lại du dương trong tiếng nhạc không lời. Anh nhân viên lễ tân tay cầm hai bình nước hoa xịt liên hồi khiến không khí đặc quánh đến khó thở. Tôi đang ngồi ngoài hành lang cùng mấy nhân viên nữa để đợi chỉ đạo phục vụ khách. Bỗng nhiên, dưới tầng 1 nghe tiếng anh X. nói vọng lên: “Hàng” số 19 vào phục vụ khách”.
Tôi khẽ giật mình bởi số con số19 đang ngự trị trên áo mình. Vội vàng chuẩn bị khăn lạnh, khăn tắm tôi bước vào phòng để lần đầu tiên hầu hạ khách.
Dưới bậc thang đi lại vọng lên những tiếng cộp cộp phát ra từ đế giày cao gót. “Thượng đế” của tôi là một phụ nữ khoảng tầm 45 tuổi trong trang phục váy như bảy sắc cầu vồng. Những vòng đeo bằng đá saphia sáng trắng trên cả hai cánh tay. Vừa vào phòng, người phụ nữ này không ngần ngại trút bỏ hẳn váy khiến tôi ngại đến đỏ mặt.
Sau vài câu trò chuyện, quý bà tỏ ra khá ngạc nhiên và thích thú khi biết tôi là lính mới. Người đàn bà này tỏ ra am hiểu, hướng dẫn tôi tận tình, chi tiết. Bà yêu cầu tôi phải thực matxa khắp toàn thân bằng những cái lướt nhẹ tay nhưng dừng lại lâu ở những nơi… “đặc biệt”. Giả vờ khua tay múa chân nhưng thực ra người phụ nữ này đang cố ý chạm vào người tôi. Bà liên miệng hướng dẫn tôi phải matxa vào chỗ này chỗ nọ thật lâu. Chưa hết, vị “thượng đế” U40 còn đưa ra nhiều lời đề nghị khiến tôi nổi da gà.
Bà bắt tôi phải ngồi trên người để đấm lưng hay hôn những nơi mà tôi không thể tưởng tượng được. May mắn, tôi lấy  lý do mới vào nghề nên chưa quen nên bà cũng… thông cảm.
Gần 50 phút với những động tác được lặp lại khiến tôi mỏi người vì không quen. Ngược lại, quý bà tỏ vẻ thích thú và muốn được matxa lâu hơn nữa.
Hết thời gian quy định, bà đứng dậy nhoẻn miệng nở nụ cười sung sướng. “Anh mặc đồ cho em đi”, bà vừa nói giọng nũng nịu vừa dang tay chờ tôi mặc đồ giúp. Cầm giấy tính tiền trên tay, quý bà ghi vào dòng bồi dưỡng nhân viên 300 ngàn đồng.
Nghe tôi kể lại ca làm đầu tiên của mình, S.A hất hàm không tin vì cho rằng sao lại có “thượng đế” ngoan đến như vậy. Đồng nghiệp của tôi cho biết, từ khi vào nghề, cậu toàn gặp phải “hổ đói”. S.A kể,  lần đầu tiên vào nghề gặp phải một phụ nữ trạc tuổi 50 được mệnh danh là “chưa bao giờ là đủ”. Khi cánh cửa phòng vừa đóng chốt cũng là lúc S.A phải làm việc cật lực. Qúy bà kia ép S.A luồn tay vào mọi ngóc ngách trên cơ thể. Thậm chí, “con hổ” đói này bắt nhân viên phải matxa bằng… lưỡi. “Có lần anh gặp tình huống oái oăm, một quý bà tự nguyện làm nhân viên để matxa phục vụ mình. Suốt một suất 60 phút, bà dùng đủ các chiêu 'cháo hành' mình khiến anh khóc dở mếu dở”, S.A rùng mình kể lại.
Tìm hiểu sau nhiều câu chuyện với các đồng nghiệp, tôi mới vỡ lẽ ra, matxa hiện nay không đơn giản là tìm nơi để thư giãn đầu óc. Những động tác matxa bài bạc nghiêm túc, xông hơi, sục nóng dường như là câu chuyện của một, hai năm trước.
Nói như S. A thì chuyện ấy đã xưa như diễm. Hết buổi làm, tôi mệt nhoài lững thức xách đồ đạc ra về. Thoát khỏi “thiên đường” sung sướng, trong đầu tôi vẫn nghĩ đến những câu nói của S.A: “Chú còn non lắm.Những gì chú trải qua chỉ là từ A đến X, còn anh đã tiếp cận đến điểm Y. Mà người ta thường nói Z mới là điểm cuối.  Nhân viên matxa đi đến tận cùng là chuyện bình thường ở huyện”.
Khắt khe như tuyển... nhân viên matxa
V. cho biết, để được tuyển vào làm nhân viên trong các điểm dịch vụ matxa không hề đơn giản. Tuy không đòi hỏi bằng cấp về học tập, kinh nghiệm nhưng người dự tuyển phải hội đủ các yếu tố: gương mặt dễ nhìn, to lớn khỏe mạnh (nhìn phải thấy sức sống, thấy khao khát, thấy sự sung mãn ).
Bất kỳ nhân viên nào muốn được lòng quý bài thì phải biết cách làm cho họ vui lòng. Điều đặc biệt, nhân viên phải luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu, luông luôn làm theo, kể cả các yêu cầu đó “oái oăm” như thế nào đi nữa
Nhân viên matxa kiêm “phi công trẻ”
Theo lời S.A, tại điểm matxa này, hơn 30 nhân viên đều được đánh trên ngực “số báo danh” thi hoa hậu. Tới lượt ai không hẳn do quản lý chỉ định. Có khi một nhân viên ngồi chơi xơi nước cả một ngày nhưng cũng có trường hợp có người có quan hệ rộng phải chạy sô 5-6 ca liên tục. S.A mách nước, một nhân viên đẳng cấp phải là người biết cách giao tiếp tốt để các cô các chị cảm thấy thích thì. Sau đó, họ sẽ chủ động tìm đến mình mỗi khi đến đây và coi mình như bồ. Người đồng nghiệp này của tôi cũng cho biết thêm, nhiều nam nhân viên được các quý bà quý mến mua xe, quần áo đẹp cho là chuyện bình thường.
 Quý bà chơi đêm

Thời bây giờ đàn bà ăn nhậu, đi massage, đi casino và vào nhà nghỉ không còn là chuyện lạ… Bởi họ bắt đầu có tiền và ít nhiều thành đạt. Chơi hết mình, hưởng thụ hết sức là phương châm họ đặt ra. Trong các cuộc chơi họ chi đẹp có khi còn hơn đàn ông.

Một lần massage nam chuyện bo không chỉ vài trăm ngàn mà có khi cả con xe đẹp nếu cậu nhân viên kia biết bấm đúng huyệt… Biết khen tặng một câu xã giao sau khi rót ra một ly rượu cậu bé lễ tân có thể được bo cả triệu đồng
Đi massage nam
Buổi chiều sau giờ tan làm, đang định về nhà thì điện thoại của Hoa đổ chuông. Cô nhấc máy đầu dây vang lên tiếng của Hạnh: Đi massage không? Hai người hẹn nhau tại khách sạn OS trên phố Láng Hạ. Hạnh bảo hôm nay sẽ cho Hoa biết một thú ăn chơi mới. Xưa rồi chuyện làm foot massage chỉ có xoa xoa mấy cái ở lưng và bấm vào chân đau nhói. Hôm nay sẽ có hẳn một màn từ A tới Z để tận hưởng cảm giác thật sự của massage.

Hai người lên tầng năm của khu khách sạn chuyên về dịch vụ massage. Hạnh gọi lễ tân cho hai nam nhân viên. Hai người vào hai phòng khác nhau, và đó là một thế giới khép kín tách biệt với không gian và thời gian bên ngoài. Cậu nhân viên làm cho Hoa tên Mạnh, trông cậu cao to và khá đẹp trai. Dắt Hoa vào phòng chỉ chỗ cho cô thay đồ cậu xả nước vào bồn sục, bật phòng xông hơi… Rồi cậu bảo Hoa: “Chị vào xông hơi trước đi, tý nữa ra bồn sục em sẽ vào kỳ lưng cho…”.

Sau 15 phút ngồi trong phòng xông với hơi xả thơm lừng Hoa cảm thấy thật khoan khoái dễ chịu. Bỏ tấm khăn quấn quanh mình cô nằm vào bồn sục. Cửa mở, Mạnh bưng ly nước trà gừng đặt lên trên mặt bàn rồi xắn tay áo. Cậu đổ xà phòng vào bồn và bắt đầu dùng tay xoa kỳ khắp người Hoa…. Một cảm giác khó tả xen lẫn nỗi ngượng ngùng. Mạnh bảo: “Chị cứ thư giãn đi, vào đây ai cũng vậy hết có gì mà ngại đâu chị…”. Sau màn tắm rửa, Mạnh lấy nước tráng qua người cho Hoa rồi bảo cô nằm lên giường.

Hoa nằm úp lưng, cảm nhận rất rõ bàn tay Mạnh mơn trớn khắp cơ thể. Có một cái gì đó làm Hoa không sao cưỡng lại nổi. Đó là lần đầu tiên cô phản bội chồng, bắt đầu cho hàng trăm lần sau này. Hoa bảo cô chỉ cảm thấy thích thú khi đi massage thôi chứ không muốn cặp bồ. Hoa kể với tôi: “Chị thử cảm giác massage đàn ông đi mới biết em tả nó thật sự sướng thế nào. Thảo nào bọn đàn ông nghiện món này. Mình là đàn bà còn phê nữa là…”. Hoa cười đôi mắt chợt dại đi.

Có rất nhiều địa chỉ massage có đàn ông làm, phải kể đầu tiên là các tiệm massage chân nhan nhản khắp Hà Nội. Theo như những người có kinh nghiệm về massage thì đàn ông làm cho đàn bà mới tốt cho sức khỏe vì âm dương điều hòa. Những tiệm massage chân hàng ngày lúc nào cũng đông chật người. Đàn bà đi theo từng nhóm một, họ đến nằm chung một phòng, buôn chuyện và thư giãn sau một ngày làm việc.

Huyền bạn tôi là người nghiện món này. Cô bảo đi massage chân về ngủ rất ngon. Cô bật mí: Mấy đứa ở VX làm tốt lắm, chị thích nó tới tận nhà làm cho, em có số điện thoại đây này. Nhưng nhớ là lúc ông xã đi vắng đấy nhé. Cô nói nhỏ: Bọn này nếu mình thích chuyện kia là chúng cũng ok đấy. Còn nếu không chúng chỉ bấm đúng vào cái huyệt sung sướng cho chị thôi. Cô nháy máy làm tôi bật cười.

Một lần massage chân giá 80 ngàn đồng không kể tiền bo. Tiền bo có thể năm mươi đến vài trăm ngàn đồng. Còn đi massage body như ở khách sạn OS thì giá cả đắt hơn, một lần Hoa đi là ba trăm năm mươi ngàn đồng, chưa kể tiền bo cho nhân viên. Từ hôm Hạnh dắt Hoa nếm mùi đời cô bảo chỉ riêng với Mạnh cô đã cho cậu tiền đủ mua một con xe LX rồi.


Đấu giá đàn ông

Chuyến công tác Sài Gòn hồi đầu năm để lại cho tôi một ấn tượng không thể quên. Hôm ấy tôi được tham gia một cuộc chơi của các quý bà đất Sài Thành. Đúng là Sài Gòn hoa lệ, chuyện massage nam đã là ghê trên đất Bắc nhưng so với cuộc chơi này thì chỉ là chuyện muỗi.

Theo chân mấy chị bạn đến một câu lạc bộ nằm kín đáo trên con ngõ nhỏ của đường Trần Hưng Đạo quận nhất. Tám giờ ba mươi tối, câu lạc bộ X. đã đông người. Điều đặc biệt là toàn đàn bà. Tịnh không có một khách đàn ông nào. Chỉ có những tiếp viên chạy bàn ở đây là nam giới.

Chị Lan – một đại gia về bất động sản – ghé tai tôi nói nhỏ: Hôm nay có đấu giá đàn ông đấy. Tôi trợn tròn mắt: Đấu giá đàn ông là thế nào chị. Là em bỏ tiền ra xem cậu nào trông kha khá sẽ mua về dùng tối nay. Thì cũng giống như chuyện đấu giá đồ vật thôi mà. Cứ đợi tý đi chốc sẽ biết, nhớ là mua một anh nhé tối mà dùng không bọn chị về rồi nằm khách sạn lại buồn. Chị cười hết cỡ. Túi thịt ở cằm rung rung theo.

Chín giờ đúng, anh chàng MC thoạt trông như người mẫu HA, xuất hiện. Thưa các quý vị sau đây là một số tiết mục văn nghệ của các người mẫu bê đê. Xin một chàng pháo tay đón chào người mẫu Phí Hoài Trinh, người mẫu Tâm Linh và người mẫu Hà Linh. Rất tiếc người mẫu Vong Linh hôm nay lại đang bay ra Văn Điển Hà Nội có buổi trình diễn khác. Những tiếng hú hét và tiếng cười xé toang căn phòng nhỏ và ngột ngạt. Màn trình diến thời trang sexy của mấy người mẫu chuyển đổi giới tính làm không khí bắt đầu nóng lên. Tiếng mở rượu lốp đốp, tiếng nhạc đập chát chúa từ những chiếc loa thùng trong các góc phòng làm đinh tai nhức óc. Một số chị em bắt đầu đứng lên uốn éo theo nhạc. Bàn chúng tôi đã uống hết ba chai Martell Cordon Bleu. Thứ rượu cognac này tuy mạnh nhưng không độc vì thuộc dòng Old classic và rất đắt. Chị Lan giải thích với tôi.

Mười giờ bắt đầu vào tiết mục chính. Sau lời giới thiệu của cậu MC, 20 chàng trai tuấn tú khôi ngô mặc độc "underwear" xuất hiện. Những bước đi của họ mạnh mẽ sải dài trên sân khấu. Tất cả ồ lên, tiếng vỗ tay huýt sáo có cả tiếng khóc của cô nàng nào đó đã quá say. Sau một lượt trình diễn, các chàng trai đứng thành hàng dài và MC bắt đầu đọc tên từng người: Số 01 - 24 tuổi đang là sinh viên năm cuối đại học CNTT chiều cao 1,78m, cân nặng 72 kg giá khởi điểm 500 đô la… 700 đô…. 1000 đô… lần thứ nhất, 1000 đô lần thứ 2… số 01 đã thuộc về quý bà đây. Chúc chị một đêm thật vui vẻ. OK chúng ta tiếp nào…. Lần lượt 20 chàng trai được các chị mua hết. Có anh chàng đắt giá nhất hôm đó là số 14, cậu này theo như chị Lan kể thì đã tham gia các chương trình đấu giá ở đây nhiều lần và các chị em đều rỉ tai nhau về "kinh nghiệm" của cậu hết ý lắm. Chị Lan xuýt xoa. Chị đã trả tới 2000 đô cho số 14 vậy mà có quý bà còn ngông hơn trả một phát lên 2500 đô. Chị Lan bảo chỉ một đêm thôi mà giá thế là cao quá.

Nhất định cuộc khác phải mua bằng được chú em này thử xem thế nào, có đúng như thiên hạ đồn thổi không. Tối đó ở bàn chúng tôi có chị mua được một anh chàng với giá 700 đô. Anh ta sà vào bàn chúng tôi khoanh tay nói rất lễ phép: Xin được phục vụ chủ nhân của tôi đêm nay. Chúng tôi cười ồ lên. Nhìn cậu còn rất trẻ, giọng Miền Trung hơi nặng. Cậu rót rượu cho chúng tôi và ngồi sát bên bà chủ của cậu. Mười hai giờ đêm chúng tôi ra về. Nhiều người còn ngồi lại đến sáng.

Câu lạc bộ này là điểm hẹn của những quý bà. Hàng ngày họ đến để chơi bài, nghe nhạc, uống rượu, ăn nhậu và hát karaoke. Một tháng 2 lần sẽ có những chương trình đấu giá như thế này. Có vẻ như hàng để đấu giá không đủ cung nên các chị ra về còn chép miệng ra chiều tiếc rẻ lắm. Chị bạn định nhường cậu bé 700 đô cho tôi mang về khách sạn dùng đỡ cô đơn đêm nay - lời các chị nói, nhưng tôi từ chối.


Kết

Tóm lại, mọi ngả đường ăn chơi của đàn bà đều không khác đàn ông là mấy. Họ ngày càng muốn khẳng định bản lĩnh đàn bà thời nay của mình bằng các trò thỏa mãn bản năng. Họ chẳng cần quan tâm xem sau các cuộc chơi của mình đàn ông sẽ đánh giá họ thế nào. Họ cũng không cần biết những cái giá của bệnh tật, của cảm xúc và của nhân cách. Bởi họ cho rằng cuộc đời thật ngắn ngủi. Ngày hôm nay đã là hôm qua của ngày mai rồi. Họ sợ thời gian và cũng sợ sự cô đơn lạnh lẽo trong lòng mình. Họ ăn chơi để lấp đầy nó.

Càng tìm hiểu về chuyện chơi của đàn bà tôi càng thấy ghê sợ. Đó là tôi đã không dám trích dẫn hết mọi trường hợp, mọi lời nói vào trong bài viết. Bởi tôi sợ làm bạn đọc gai người. Bài phóng sự này chỉ nói lên một phần rất nhỏ của sự thật mà tôi được biết. Thay cho một lời cảnh tỉnh với những người đàn bà đang ăn chơi thác loạn kia - bởi vì tôi cũng là một phụ nữ.
Cuộc vui nào cũng sẽ kết thúc. Đằng sau nụ cười bao giờ cũng là nước mắt. Đến một ngày bạn sẽ khóc thầm vì thấy chán bản thân mình. Bạn sẽ không còn nhận ra những giá trị đích thực của hạnh phúc. Và bạn thật đáng thương biết bao khi chỉ còn lại một mình với nỗi cô độc.

Có đến thưởng thức tài nghệ của các quý bà bước sang tuổi trung, niên, mới cảm nhận được đầy đủ về phong thái nữ doanh nhân, khi chơi thể thao
Quý bà
 chơi đêm

Quý bà chơi đêm

Son phấn, nước hoa, đồ hiệu... những quý bà thời trang lấy đêm làm ngày ấy vào cuộc chơi không kém sành điệu: quần vợt! Những đường bóng mạnh mẽ, những pha lăn xả tấn công rồi phòng thủ đã không chỉ khiến các quý bà có thêm sức khoẻ dẻo dai, mà còn giải toả tất cả những căng thẳng, mệt mỏi sau một ngày làm việc. Và nếu lần nào đó tình cờ mon men thử vào các sân chơi này mới cảm nhận được niềm hạnh phúc của những người được “sà” vào đam mê sau giờ làm việc. Họ thi đấu hào hứng - thậm chí rất “máu lửa”, họ bàn luận rôm rả, họ sảng khoái khi mồ hôi túa ra... đến độ son phấn nhạt nhoà (theo đúng nghĩa đen!).

Mở ngoặc nói ngay: sở dĩ quý bà mê ra sân chơi lúc màn đêm buông xuống, vì ban ngày họ phải chăm lo điều hành doanh nghiệp của riêng mình. Chuyện vai trò “nội tướng” cơm nước cho chồng con ở lứa tuổi này thường rất nhẹ nhàng do con cái hầu hết trưởng thành, gia đình có người giúp việc. Chơi đêm còn thêm lý do: không sợ... đen da do lúc này nắng đã đi ngủ rồi!

Tuy nhiên để có thể ra sân chơi đêm, các quý bà coi như đã nhàm tai nhiều lời “tám” của người đời mà ở bên lề “sân quần” nào cũng có kẻ xầm xì; đại loại như: Mấy bà ấy đến sân chỉ để khoe của và tìm vài cậu trai tơ khoẻ mạnh bù đắp những thứ mà ông chồng đại gia ở nhà không đáp ứng được! Thậm chí còn chi tiết y như thiệt về “người thật, việc thật”: Duyên, vợ một đại gia bất động sản, thường xuyên tới “sân quần” với phấn son quý phái và những chiếc váy cực ngắn! Gần 40 tuổi, đang độ hồi xuân, Duyên khiến không ít các bác trung tuổi phải thèm muốn, nhưng cô chỉ thích những thanh niên với cơ bắp cuồn cuộn, nhanh nhẹn. Thường chơi tennis, người ta chỉ chơi mỗi tuần 3 buổi, nhưng Duyên đến sân cả tuần. Duyên quen Long, kế toán trưởng của một công ty kinh doanh địa ốc, người ngoài Bắc vào Nam công tác. Lúc đầu chơi cặp, dần dần hai người (Duyên thì chồng thường đi công tác nước ngoài còn Long cả năm mới về quê với vợ được một tháng) thân tình đến nỗi người khác nhìn vào tưởng là vợ chồng. Lúc đầu họ gặp nhau ở sân, rồi đi ăn nhậu, rồi về nhà nhau chơi... và sau đó là cả những chuyến đi nghỉ cuối tuần... tận Singapore!.

“Hà, bạn tôi, là một tay tennis có hạng trong làng cáp độ, chuyên hướng dẫn cho người mới tập bật mí đó à nghen!”. Cái kết chắc mém như vậy từ người kể càng khiến bà con quanh bàn trà đá tin sái cổ về chuyện quý bà tên Duyên nào đó đang tình tính tang trò chơi tình ái, hơn là mê mẩn những cú bỏ nhỏ trên lưới dưới ánh đèn đêm của “sân quần” náo nhiệt.

“Ừ thì cũng có, nhưng phần lớn đều là chơi để giữ gìn sức khoẻ và để kết thân thêm bè bạn, mở rộng mối quan hệ kinh doanh!”. Bà Trần Thị Hoa, một quý bà từng có “số má” trong nghề buôn bán hàng gia dụng, xác nhận. Bà Hoa đến với quần vợt từ sau đợt khủng hoảng tài chính khu vực ở châu Á thập niên cuối 90 ở thế kỷ trước. Khi ấy một chiếc xe hơi hiệu KIA giá bán từ xứ Hàn có 1.000 USD/chiếc, chỉ bằng một nửa so chiếc Dream Thái bán ngoài thị trường... Các container nhập khẩu của bà Hoa về Việt Nam khi ấy bị rớt giá nhanh ngay từ giai đoạn vận chuyển, chứ chưa nói lúc “xả công” bán đổ bán tháo cho các bạn hàng lấy sỉ. Thua lỗ đến như cơn lốc dữ tàn phá khiến nữ đại gia Trần Thị Hoa cứ thẩn thờ hệt kẻ tâm thần. Nhiều bè bạn chìa tay thử đưa vợt tennis cho Hoa và rủ rê cô làm những chuyến thi đấu chỉ nhằm mục đích tìm quên. Dần dà môn thể thao này khiến Hoa mê mẩn đến độ vài năm trở lại đây, ở hầu hết các sân quần vợt đều biết đến tài nghệ của Hoa. Việc lấy giải ở các sân chơi phong trào của quý bà Trần Thị Hoa cứ như... thò tay vào túi.

“Không đánh thì thôi, đánh phải thắng mới sướng!”. Quý bà Lê Hải Yến, một doanh nhân kinh doanh bất động sản, tỉnh bơ nhắc chuyện mấy bà đã ra sân, ai cũng háo thắng hết trơn, chứ không giống như quý ông thường thích “nhường điểm” để “củng cố quan hệ chiến hữu”. Tuy nhiên dẫu có “quyết liệt” đến đâu trong séc đấu, người ta vẫn thấy ngay trên sân vẻ đậm đà nữ tính của các tay vợt mặt hoa da phấn. Chính điều đó giúp tạo nên những giai điệu đẹp của thể thao cộng đồng trong giới nữ doanh nhân. “Máu lửa nhưng vẫn phải đẹp. Dẫu gì cũng là chị em phụ nữ với nhau mà. Mấy ông ai cũng khoái có bà xã vừa có duyên vừa có dáng phải không nè? Trên sân tụi tui vừa phải đẹp về chuyện “fair play”, vừa o bế sắc vóc nữa chứ...”. Miss Lê Hải Yến - cô được quý ông các sân quần vợt quanh khu giải trí Lan Anh thống nhất trao danh hiệu “Miss” bởi ở cái tuổi ngấp nghé hàng bốn, nói theo từ của mấy ông, cứ như Sharapova của xứ Việt - cho biết như vậy.

Qua chuyện đó mới thấy rằng có lẽ mấy hãng sản xuất mỹ phẩm đang làm ăn tại Việt Nam “bỏ quên” thế giới của quý bà chơi quần vợt đêm vốn toàn thích xài hàng son phấn cao cấp – bởi lẽ cho đến lúc này chưa ai thấy hiệu mỹ phẩm nào chịu khó đầu tư trưng bảng quảng cáo trong sân quần vợt, hay tổ chức những giải tennis hoành tráng tương tự như nhãn hàng Heineken đang ra sức chinh phục quý ông chơi thể thao thường vốn khoái bia bọt để giải khát và... khao độ.

Tuổi trung niên, lại là doanh nhân vốn rất sành điệu trong các giao tế làm ăn, nên khi ra sân chơi thể thao, việc trang điểm được chăm chút rất kỹ càng cũng dễ hiểu. Dĩ nhiên đi đôi với mỹ phẩm còn là trang phục, giày vớ cũng phải hàng hiệu “đồng thanh đồng thủ”. Hễ các trận thi đấu tennis quốc tế phát trên sóng truyền hình vừa xong, chỉ chừng non tháng sau đó, lập tức nhiều quý bà đã diện trên người những bộ trang phục thể thao tương tự, đặt mua về từ nước ngoài. Mở ngoặc nói thêm, trong trang phục thể thao, các doanh nghiệp (không loại trừ chính các công ty của quý bà!) may mặc nhạy lắm. Mẫu nào thấy trên tivi, đoán chừng sẽ ăn khách, lập tức có hàng loạt mẫu này được tung ra thị trường với độ sắc sảo cứ gọi là một chín, một mười. Tiếng là “hàng nhái”, nhưng nhờ giá cả mềm mại nên cũng có lượng khách hàng đáng kể.Xin trở lại chuyện “háo thắng” của quý bà. Dường như bất kỳ ai từng chơi môn thể thao này đều đã ít nhất phải trên chục lần cá độ. Thường các tay vợt độ một vài hộp bóng, tiền bạc chừng vài trăm ngàn đến triệu bạc cho mỗi trận; có khi chỉ là thêm tí chút để trả tiền nước, bồi dưỡng thêm cho lượm banh. Dĩ nhiên cũng chẳng hiếm hoi gì các chầu độ lai rai ở làng nướng cho cả nhóm, và có cả tiền chung độ bằng việc kéo nhau đi vũ trường nhảy nhót vào... ban ngày!

Cá độ ở đây còn diễn ra ở hàng ghế quý ông đang chơi tennis cùng cụm sân với quý bà. Múa forehand (thuận tay), backhand (trái tay), đập smash - 3 cú cơ bản của quần vợt - như nghệ sĩ, đã vậy những bóng hồng còn thi nhau lã lướt đường bóng quá đỗi điệu nghệ, thế là mấy ông nổi lên lòng tự ái, buông lời rủ rê mấy tay vợt nữ ấy “chơi” cặp đôi. Bệnh gì cữ! Quý bà hưởng ứng liền. “Coi vậy chứ mấy ông đánh toàn kiểu dưỡng sinh (ý nói chỉ chơi cho khoẻ người!) là chính. Chỉ cần bỏ nhỏ banh vài lần là mấy ông đuối ngay...”. “Sát thủ” Trần Thị Hoa, thiệt tình kể vậy. Đây cũng là lý do mà vài năm gần đây Hoa thêm nghề “cơm gạo” từ chuyện xách vợt rảo các sân để đánh độ. Thế còn lời đồn đãi săn tình và giải quyết công việc trên... sân quần vợt? Sharapova Lê Hải Yến, gật đầu cái rụp: “Có gì mà ầm ỉ. Dân làm ăn chơi thể thao để giữ gìn sức khoẻ, nhưng cũng để mở rộng quan hệ làm ăn. Bàn tay ngón dài ngón vắn. Cũng có bạn gặp bất hạnh đường chồng con, sao lại độc miệng nói họ vào sân để săn tình? Hình như “ăn theo” chuyện quý ông khoái đánh độ “3 chỉ” nên thiên hạ cũng thích nhìn tụi tui qua lăng kính “vạn hoa” độc địa!”.

Nói thêm về “3 chỉ” mà Miss Hải Yến đề cập. “Một chỉ” có nghĩa là nếu tay vợt nào thua thì phải chi toàn bộ cho tất cả các tay vợt chơi cùng sân một bữa ăn nhậu xả láng và muốn “chỉ” vào nhà hàng nào thì tuỳ. Đã ăn thì phải chơi, nên thỉnh thoảng các “đại gia” lại cáp trận độ “Hai chỉ”, nghĩa là “chỉ” thứ nhất vào chỗ ăn nhậu, “chỉ” thứ 2 là chỉ vào chỗ... chơi. Tất nhiên, sau khi chơi tennis, ăn uống thoả thuê mà đi mát xa, xông hơi kiểu Thái một chầu rồi hát karaoke thì cũng... sướng cái thân “mỡ nhiều hơn thịt” thật. Nhiều khi hứng lên, các “đại gia” lại chơi trận “Ba chỉ”, nghĩa là ngoài 2 chỉ trên thì “chỉ thứ ba” là các vị bí mật “chỉ” vào một nơi nào đó rất nhiều em chân dài, xinh như mộng và “đại gia” tha hồ... khám phá!.

“Chỉ có “2 chỉ” ăn và chơi thôi, nhưng không ít quý bà “chỉ” vào chốn đỏ đen ngay sau tàn cuộc bóng, lúc đêm của hôm nay đã dần chuyển sang đêm của bắt đầu một ngày mới!”. Quý bà Trần Thị Hoa, tiết lộ. Dĩ nhiên máu me thắng thua trên sân bóng thế nào thì ngồi vào chiếu bạc cũng chẳng thể thua kém. Tuy nhiên đây lại là một thế giới khác của quý bà chơi đêm rồi...

MINH TÂM - VĂN SANG

No comments: