Monday, April 30, 2012

(124) Thái Kim Lan: Việt kiều "thân Cộng" khiếu kiện ròng rã 20 năm

Một vụ khiếu kiện ròng rã 20 năm tại Huế

2012-04-10
Giáo sư tiến sĩ Triết học Thái Thị Kim Lan, định cư tại Đức hiện đang về thăm gia đình ở Huế, để khiếu kiện về việc từ đường họ tộc của bà bị lấn chiếm, phá hoại nghiêm trọng từ trên 20 năm qua, mà không được chính quyền quan tâm giải quyết theo đúng pháp luật.


Courtesy Blog NXD
Giáo sư tiến sĩ Triết học Thái Thị Kim Lan

Từ đường họ tộc tồn tại 200 năm cũng bị lấn chiếm

Qua cuộc trao đổi với RFA, giáo sư Lan thuật lại các chi tiết về việc gia sản của giòng họ Thái bị chiếm đoạt, bản thân bà bị đe dọa.

Thưa bà, liên quan đến vấn đề tranh chấp đất đai lâu nay xảy ra tại Việt Nam,  mà gia đình bà là một trường hợp điển hình, bà có thể cho biết thêm về hòan cảnh mà giòng họ mình đang phải đối mặt?


Từ Đường Họ Tộc của bà bị lấn chiếm, phá hoại nghiêm trọng từ trên 20 năm qua. Courtesy Blog NXN

GS Thái Thị Kim Lan:

“Vấn đề khiếu kiện của chúng tôi đến nay đã hơn 20 năm rồi, việc xin tranh tụng, lại đất đai bị lấn chiếm trên đất hương hỏa của gia tộc chúng tôi, công việc giải quyết của chính quyền càng làm cho chúng tôi vô vọng, vì những điều lẽ ra phải rất xứng đáng, và hợp lý, thì lại gây cú sốc cho chúng tôi. Tất cả những khiếu nại của chúng tôi đã đến hồi kết thúc, vì họ thấy được cái sai của mình, sau khi hủy bỏ giấy cho phép phía những người chiếm đoạt đất của chúng tôi, thì họ cấp lại giấy chứng nhận đó, như là lúc khởi đầu vụ kiện, điều đó cho thấy là chính quyền không bao giờ để ý đến tính cách pháp lý của các văn bản mà họ đã ký , và dùng quyền lực để buộc chúng tôi phải tuân theo.”

Đỗ Hiếu: Với những khó khăn dồn dập, là một phụ nữ mà phải đương đầu với các thế lực, bà có nghỉ rằng mình đang đối phó với bạo lực, cường quyền không?

GS Thái Thị Kim Lan:


Di sản do tổ tiên chúng tôi để lại, nên cố gắng gìn giữ nó, chuyện bảo vệ di sản văn hóa gia đình cũng giống như việc bảo vệ văn hóa và di sản của đất nước vậy. Hai điều này hẳn không xa nhau, tất cả mọi người đều thấy là tôi đã hy sinh như thế nào, trong gia đình cũng như bạn bè đều thấy, đây là một cố gắng vượt sức tưởng tượng, nhiều người khuyên tôi nên bỏ cuộc, vì lâu nay tôi chỉ biết làm thơ, viết văn về chuyện bảo vệ văn hóa, tâm linh thì tôi coi đó là một bổn phận”.

Tiếng nói chung cho những người thấp cổ, bé miệng


Bàn thờ gia tộc bị  đổ vỡĐỗ Hiếu: Với quyết tâm tranh đấu đòi công bằng, lẻ phải, lên tiếng cho những người thấp cổ, bé miệng, bà có ngại sẽ gặp nguy hiểm không?

GS Thái Thị Kim Lan:
“Câu hỏi đưa ra một điều rất hay, đó là nói giùm cho những người thấp cổ, bé miệng, quả thật như vậy, vì nếu tôi không mạnh dạn để nhẫn nại, hơn 20 năm đi khiếu kiện, thì trong gia tộc tôi không ai dám làm cả, vì mọi người đều sợ hãi, luôn nghỉ rằng họ không bao giờ thành công. Tôi muốn chứng minh đây là sự cố gắng, gây niềm tin, sức ấm, trong việc chúng ta hy sinh cho lẽ phải, nếu cần thì phải hy sinh thôi.
Dĩ nhiên là tôi có tất cả mọi sự sợ hãi, nhưng không làm tôi nhụt đi cái ý chí, cái nhiệt tâm làm thế nào bênh vực cho sự công bằng, có thể làm gương cho nhiều người khác, để họ thấy là dù có bị áp bức thế nào, thì cũng không bị sức mạnh làm lùi bước, mà phải bỏ cuộc. Tôi thường nói với bạn bè là nếu tôi sợ hãi, thì mọi người trong gia tộc tôi sẽ vô vọng, nếu không nói  quá, thì thật tôi là niềm hy vọng cho nhiều người trong gia tộc ở Huế. Tôi muốn đem hết tấm lòng và sức lực của tôi, mà không quản ngại.”

Đỗ Hiếu: Bà có điều gì chia sẽ hay giải bày thêm không?

GS Thái Thị Kim Lan:

“Điều tôi muốn nhấn mạnh là có nhiều người đặt câu hỏi tại sao hai năm nay Thái Kim Lan lại bỏ công việc của mình, thật sự là tôi ít viết, mà lại dành thời giờ làm đơn khiếu nại, nhiều hơn là tham khảo và nghiên cứu. Nhiều người bạn thường nói “đó thấy chưa, không có kết quả gì cả”, nhưng tôi nghĩ ngược lại là nếu tôi sợ kẻ ác, họ đe dọa, đánh đập tôi, phá hủy nhà thờ từ đường của chúng tôi, mà tôi lại bỏ trốn, không có mặt tại thực đại để xem, ở lại đó chờ xem họ có tiếp tục phá hay không. Nếu không làm chuyện ấy, thì tất nhiên tôi chấp nhận cái ác sẽ thắng, cái thiện sẽ thua, như vậy là mình chịu thua cái ác, nhưng chúng tôi muốn điều thiện phải được thực hiện.
Đó là lý do tại sao tôi dấn thân, lấy sức lực và tâm lực của mình vì đây là một công việc văn hóa nữa, vì thế không thể nào nhượng bộ, để người ta làm điều sái văn hóa, như phá hủy từ đường, tồn tại gần 200 năm, đó là di sản quý báu của gia đình chúng tôi. Ngoài chuyện đất đai, còn phải kể đến vấn đề môi trường, môi sinh, và con người xung quanh đó, cần phải được bảo vệ. Đời sống người dân cần được nâng cáo giá trị văn hóa, trong chuyện tranh đấu này, tôi muốn thuyết phục rằng tâm linh và văn hóa phải có một vai trò quan trọng trong đời sống cộng đồng người Việt ở đây.

Đỗ Hiếu: Xin cám ơn Giáo Sư Thái Thị Kim Lan về cuộc trao đổi dành cho RFA, hôm nay.
(Bà già thiên Cộng này không biết là cái thân con kiến của bà đang "kiện củ khoai" à!)




Việt Nam, 37 năm sau ngày thống nhất đất nước

2012-04-27
Nhiều người dân Việt Nam từng trải qua hai cuộc chiến ‘chống Pháp và chống Mỹ’.
Photo courtesy of nguyenxuandienblog
Người dân Văn Giang trước ngày bị cưỡng chế
Thực dân, đế quốc từng bị cho là kẻ thù tại Việt Nam. Tuy nhiên nay chính những người từng trải qua hai cuộc chiến đó cho rằng nhà cầm quyền hiện nay còn ‘ác hơn cả đế quốc Mỹ’.

Chính quyền sau 75

Cuộc chiến đưa đến chấm dứt tình trạng chia đôi đất nước gần nhất tại Việt Nam chấm dứt cách đây đã 37 năm. Có nhiều ý kiến cho rằng đất nước thay da đổi thịt rất nhiều, và vết thương chiến tranh đã lành lặn.
Tuy vậy, có nhiều người vẫn khẳng định vết thương đó vẫn còn rỉ máu và khi vết thương cũ chưa lành lại có những vết cắt mới trên da thịt người dân.
Suốt những năm tháng chiến tranh, người ta phải đi sơ tán để tránh bom đạn. Khi chấm dứt tiếng súng, họ trở về quê nhà để tạo lập cuộc sống.
Thế rồi những dự án phát triển được vạch ra. Nhiều người nằm trong vùng qui hoạch phải di dời đi nơi khác. Khi tiến hành hoạt động này, biết bao vụ việc do chính quyền các cấp địa phương gây ra khiến dân chúng ta thán.
Hành xử trong khi cưỡng chế thu hồi đất đối với nhiều người dân là một hành động mà họ cho là ‘dã man’ hơn cả thời ‘đế quốc Mỹ’ trước đây.
Một người dân bị mất đất thuật lại câu nói của những đồng bào cùng chung cảnh ngộ:

"Năm 2009, 80 hộ chúng tôi được chủ tịch thành phố, ông Trần Thế Dũng, tiếp. Tôi có ghi băng. Có những người là thương binh đi bộ đội chống Mỹ về phát biểu: lúc phá nhà dã man hơn đế quốc Mỹ, ác hơn đế quốc Mỹ; họ nói đi nói lại ba lần."
Những người phải thốt lên so sánh đó hầu hết là những người từng sinh sống tại những vùng chiến tranh ác liệt trước đây. Hằng ngày họ phải chạy lánh nạn bom đạn do máy bay Mỹ ném xuống. Và chính họ thấy đó là một tội ác khi truy đuổi những người dân như họ.
Trước những hành động xâm lăng đó của người nước ngoài, gia đình nhiều người dân cho con cái tham gia quân đội để đi chiến đấu chống lại những kẻ xâm lược. Có người mất chồng, mất con trong chiến tranh và trở thành gia đình liệt sỹ được tổ quốc ghi công.
Có thể nói trong chiến tranh, khi đất nước bị cho là lâm nguy bởi ngoại xâm, người dân sẵn sàng hy sinh tất cả, đến giọt máu, hơi thở cuối cùng không hề bận tâm suy nghĩ.
Tuy nhiên, khi tài sản, đất đai mà họ sinh sống từ bao đời nay bị xung công một cách thiếu thuyết phục. Tiền bồi thường bị cắt xén, hay thậm chí bị ‘cướp trắng’; thì họ phản ứng.
Nhưng chính quyền đã không nghe tiếng nói của người dân mà đưa lực lượng cưỡng chế đến phá dỡ nhà cửa, ruộng vườn trước sự chứng kiến vô
vọng của họ nên họ không thể ‘hy sinh’ trong im lặng như thời chiến tranh.

Khiếu kiện trong vô vọng 

"Tôi có hai con trai đi làm nhiệm vụ Đảng giao, ở với Đảng. Tôi có tội lỗi gì mà đập nhà cửa, tài sản của tôi mà không lập văn bản. Họ còn nhét giẻ vào miệng tôi. Tôi yêu cầu Đảng về sửa lô đất hương hỏa của tôi, làm rõ mọi đường chứ tôi đau khổ lắm."
Đó là tâm trạng của bà Võ thị Nhiều, gia đình liệt sỹ:
Hay bức xúc của vợ một thương binh chống Pháp:
"Bây giờ cán bộ của tỉnh đều ‘dã man’, ‘tàn bạo’ lắm, kể cả phường, xóm, kể cả Đảng, kể cả Thanh tra tiếp dân, Hội đồng Nhân dân tỉnh. Họ ‘tàn bạo’ lắm, chẳng kể gì dân đâu. Họ chỉ kiếm lợi cho gia đình họ thôi, chứ gia đình mình họ không quan tâm đến. Theo ý tôi thì những thành phần đó Đảng, Chính phủ, Nhà Nước cần trừng trị đến nơi đến chốn, cho dân ‘ngước mặt lên với’."
bat-dong-san1-300x207-250.jpg
Căn nhà của ông Đoàn Văn Vươn huyện Tiên Lãng sau vụ cưỡng chế hôm 05/1/2012
Hầu như mọi thủ đoạn có thể sử dụng để buộc dân phải giao đất mà không được bồi thường thỏa đáng đều được sử dụng như câu chuyện của một người mẹ vì con đành phải nhận tiền bồi thường như sau:

"Họ đập phá nhà cửa tôi vào ngày 4/5/2004. Công an, bộ đội, dân quân đến đập 32 mét vuông mái bằng, ‘veranda’, một căn nhà hai gian rồi mọi dụng cụ tôi cho thuê bát đĩa đều bị đập mà không đền bù, cho đến nay. Năm 2011, con tôi học hết cấp 3, đi thi sư phạm, chính quyền không cho con tôi đi với lý do mẹ làm sai không nhận tiền hổ trợ, đền bù. Con tôi về khóc nói chỉ vì mấy triệu đồng mà mẹ không nhận làm ảnh hưởng đến tương lai lâu dài của con. Tôi chết chồng, có bốn đứa con nên tôi thương con nên lấy mấy triệu về hổ trợ chứ không phải bồi thường đất nhà."

Dồn dân vào đường cùng...

Người dân bức xúc tố cáo những thủ đoạn của các cấp chính quyền trong việc thu hồi đất đai của họ, vì nay họ thấy rõ những sai phạm và cách hành xử bất chấp luật pháp của chính quyền:
vangiang-250.jpg
Người dân huyện Văn Giang khiếu kiện đất đai của họ bị trưng thu bất hợp pháp nhưng không ai giải quyết
"Chúng tôi có làm gì mà công an, bộ đội, an ninh đến phá nhà chúng tôi. Quân đội để giữ nước, giữ nhà chứ sao đi phá hoại nhà dân. Chúng tôi đâu làm gì sai trái, đâu có cướp giật, tham ô của ai đâu. Chúng tôi đã đơn từ bao nhiêu năm nay, mà họ dồn chúng tôi vào bước đường cùng, chúng tôi biết làm thế nào?"

Trong chiến tranh sự sang giàu giữa những tầng lớp người dân không rõ nét; nhưng nay khi chấm dứt tiếng súng, bom đạn, các thành phố được xây dựng lại khang trang, các khu công nghiệp, nhà máy mọc lên, đường xá rộng rãi thẳng tắp, thì người ta lại thấy sự cách biệt giàu nghèo quá rõ.
Nhiều người trở nên giàu có nhờ vào những mảnh đất trước đây là ruộng nương, vườn tược hay thậm chí đất ‘chó ăn đá, gà ăn muối’, mà người muốn có thu nhập từ đất phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới có được cái ăn.
Người dân mất đất phải tha phương hay ngụ cư trên chính mảnh đất của bao đời cha ông cho đến họ sinh sống. Trước những bất công đó họ chỉ trông chờ vào công lý. Nhưng rồi luật pháp nằm trong tay kẻ mạnh, mà việc khiếu kiện dù có đúng và được trung ương có ý kiến đưa về địa phương giải quyết nhưng rồi như một trái banh, đá qua đá lại, lăn lên lăn xuống. Câu nói từ xưa của dân gian ‘con kiến mà kiện củ khoai’ lại đúng như thời xưa trước.
Bất bình, uất ức, có lúc người dân đã từng hợp lòng đứng dậy như ở Thái Bình hồi năm 1997. Gần đây vào ngày 5 tháng giêng năm 2012, gia đình ông Đoàn Văn Vươn tại Tiên Lãng, Hải Phòng phải nổ súng hoa cải và bình ga tự chế khi lực lượng cưỡng chế tiến vào khu nhà và đất đầm mà họ phải bao năm bỏ công khai khẩn.
Hôm ngày 24 tháng tư vừa qua, người dân tại ba xã Xuân Quan, Phụng Công, Cửu Cao, huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên quyết giữ đất không giao cho chủ đầu tư làm khu đô thị sinh thái như được thông báo; nhưng rồi họ cũng bị lực lượng cưỡng chế ủi sạch ruộng vườn.
Thanh tra chính phủ vào đầu tháng tư vừa qua phải lên tiếng thừa nhận là số lượt người và đoàn người khiếu kiện đông người đã tăng hẳn lên. Cụ thể lượt khiếu nại tăng 50% so với tháng 2 và số đoàn đông người tăng 30%. Thanh tra chính phủ thừa nhận có từ 20-25% vụ khiếu kiện là đúng.
Theo Thanh tra chính phủ việc khiếu kiện đã xảy ra từ nhiều năm qua, mà địa phương không giải quyết đến nơi đến chốn, đùn đẩy, né tránh. Tham nhũng đất đai là căn bện mãn tính, và lòng tham đó khiến nhiều quan chức trở thành ‘dã man’ với chính những đồng bào của họ.

Ngày càng có nhiều người quay lưng lại với nỗi khổ đau của những người dân mà họ nhân danh để tiến hành cách mạng. Sự dã man đó được chính người dân mô tả còn hơn cả ‘đế quốc Mỹ’ trước đây.

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/curren-author-wicker-gm-04272012162154.html 



No comments: