Các nhà động
vật học phát hiện rằng: mọi động vật ở trong môi trường hoang dã bao
giờ cũng sống lâu hơn khi bị nuôi nhốt trong vườn bách thú. Ví như,
thỏ hoang sống trung bình 15 năm, còn thỏ nuôi nhốt trong chuồng dù
tốt mấy cũng chỉ sống được 4 - 5 năm; lợn rừng sống lâu gấp đôi lợn
nhà,... Nguyên nhân chủ yếu là động vật hoang dã phải vận động nhiều
hơn động vật nuôi nhốt. Với con người cũng vậy, vận động là cái gốc
của sự mạnh khoẻ, sống lâu. Nhưng, vấn đề là ở chỗ: vận động như thế
nào để có lợi nhất cho sức khoẻ ?
Có người, dù
tuổi đã cao nhưng vẫn thích những loại hình vận động hùng hục, tốn
kém nhiều sức lực chẳng kém gì thanh niên. Ngược lại, có người dẫu
đang ở tuổi thanh xuân, nhưng suốt ngày giam mình trong buồng vi
tính, nếu có vận động thì cũng chỉ làm vài động tác khoa chân, múa
tay cho phải phép. Điều đó hoàn toàn đi ngược lại với qua điểm của
các nhà dưỡng sinh y học cổ truyền. Theo họ, nguyên tắc dưỡng sinh
vận động, cụ thể là :
- Chọn hình
thức luyện tập hợp lý: Nghĩa là, hạng mục tập luyện phải phù hợp
với sở thích, tuổi tác, nghề nghiệp, điều kiện sức khoẻ. Ví như, với
người có tuổi, do sức lực cơ bắp suy giảm, phản ứng thần kinh chậm
chạp, khả năng phối hợp kém linh hoạt, thì nên chọn những những
phương thức tập luyện nhẹ nhàng, mềm mại như đi bộ, thái cực quyền,
dưỡng sinh, yoga...; với thanh niên trai tráng thì nên chọn những
hình thức tập luyện vận động đòi hỏi sức lực nhiều như chạy xa, bóng
rổ, bóng đá...; với những nhân viên bán hàng, đầu bếp... vốn phải
đứng lâu, tĩnh mạch chi dưới dễ bị giãn thì khi vận động không nên
chạy nhảy nhiều mà nên chọn các bài tập ở tư thế nằm ngửa, giơ cao
chân...
- Kết hợp
hài hoà giữa động và tĩnh : nghĩa là, khi vận động nhất thiết cả
thần lẫn hình, cả trong lẫn ngoài phải bảo đảm "trong tĩnh có động",
"trong động có tĩnh", "lấy động chế tĩnh", "lấy tĩnh chế động", động
ở ngoài mà tĩnh ở trong, động chủ luyện tập mà tĩnh chủ dưỡng thần,
tuyệt đối không thiên lệch.
- Phải hết
sức kiên trì và đều đặn: cổ nhân có câu: "Băng dày ba thước, đâu
phải do lạnh một ngày", ý nói không thể một sớm một chiều đã nên
chuyện. Vậy nên, việc luyện tập phải thường xuyên, không gián đoạn,
nếu chỉ vì cao hứng mà bữa đực bữa cái thì chẳng nên cơm cháo gì mà
nhiều khi lại mang hoạ vào thân.
- Vận động
phải vừa sức, không nên thái quá mà bất cập: nghĩa là, việc tập
luyện phải vừa sức đúng như y thư cổ Thiêm kim yếu phương của danh y
Tôn Tư Mạo đã viết: "Theo đạo dưỡng sinh, cần thường xuyên luyện tập,
nhưng chớ tập đến mức quá mệt, chớ tập quá sức". Vậy thế nào là tập
vừa sức ? Nếu sau mỗi lần tập luyện mà cơ thể cảm thấy thoải mái,
tinh thần sảng khoái, huyết áp, tần số mạch dao động không quá mức
là được.
- Vận động
phải tuần tự, thư thái tự nhiên: Nghĩa là, việc tập luyện phải
từ từ, tịnh tiến, đi từ dễ đến khó, từ nặng đến nhẹ, từ đơn giản đến
phức tạp. Tuyệt đối không được "đốt cháy giai đoạn". Ví như, việc
chạy chậm phải đi từ cự li ngắn đến dài, từ tốc độ rất chậm nhanh
dần đến tốc độ vừa phải.
- Phải lựa
chọn vận động vào thời gian thích hợp: Nhìn chung, tập vào sáng
sớm là rất tốt vì khi đó không khí tương đối trong lành, nồng độ
dưỡng khí nhiều, lượng khí cac-bo-nic thấp. Tập vào buổi chiều hoặc
buổi tối cũng được, vì sẽ giúp cho cơ thể giải toả mọi căng thẳng
sau một ngày làm việc vất vả, tuy nhiên không nên tập quá nhiều vì
sẽ khiến cho hệ thần kinh bị hưng phấn làm ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Việc tập luyện cũng nên tránh xa bữa ăn vì nếu tập ngay sau bữa ăn
thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới hoạt động hấp thu và chuyển hoá của
tì vị, thậm chí có thể đưa đến những tai biến không đáng có.
Bài đọc thêm:
http://tintuccaonien.com/docs/docs_5/5_1_72.htm
|
No comments:
Post a Comment