Wednesday, April 9, 2014

(572) Cù Huy Hà Vũ âm thầm qua Mỹ - Vài nhận xét (Cập nhật)

Hoa Kỳ hoan nghênh Việt Nam trả tự do cho TS Cù Huy Hà Vũ
2014-04-08
(Họ Cù giơ ngón tay chữ V:Victory có nghĩa "chiến thắng" - Chiến thắng cái gì? Xin hỏi đương sự) 
Phát ngôn viên Spencer Cryder của Đại sứ quán Mỹ tại Hà Nội hôm nay nói rằng Hoa Kỳ hoan nghênh quyết định của nhà nước Việt Nam trả tự do cho tù nhân lương tâm Cù Huy Hà Vũ.
Tiến Sĩ Cù Huy Hà Vũ, một nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng của Việt Nam đã được trả tự do và đến Hoa Kỳ chữa bệnh.
Tin tức cho hay ông Vũ, 57 tuổi, và vợ là bà Nguyễn Thị Dương Hà đến Washington ngày hôm qua. Có tin nói rằng ông được đưa từ trại giam Thanh Hóa ra phi trường Nội Bài, Hà Nội, để đi Mỹ.
Một người thân của ông ở Hoa Kỳ cũng cho Đài Á Châu Tự Do biết ông Vũ khá mệt sau chuyến bay dài giờ từ Việt Nam sang Mỹ, nên rất tiếc, chưa thể tiếp xúc với báo chí trong lúc này.
Hiện vẫn chưa rõ ông bà Cù Huy Hà Vũ có ý định xin ở lại Mỹ hay không?
Đón nhận tin này, từ Bangkok, ông Phil Robertson, đại diện của Tổ Chức Quan Sát Nhật Quyền Human Rights Watch cũng lên tiếng bày tỏ sự vui mừng trước tin ông Cù Huy Hà Vũ được trả tự do, nói thêm rằng đặc biệt đối với trường hợp một người bị bệnh nặng trong lúc bị nhà nước bỏ tù một cách oan ức.
Ông Robertson còn nói thêm là đáng lý ra, một nhà tranh đấu như ông Cù Huy Hà Vũ không bị giam cầm, vì những gì ông Vũ đã làm chỉ nhằm bày tỏ quan điểm, sử dụng quyền được tự do phát biểu.
Ông Cù Huy Hà Vũ bị bắt ngày mùng 5 tháng 11 năm 2010 ở thành phố Hồ Chí Minh, sau đó bị đưa ra tòa và bị kêu án 7 năm tù về tội tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Trước khi bị bắt giữ, ông đã cho phổ biến các bài viết kêu gọi dân chủ hóa Việt Nam, chống khai thác bauxite và đòi sửa lại bản hiến pháp không dành độc quyền cai trị cho đảng cộng sản.
Ông còn tố cáo thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vi phạm pháp luật khi cho lệnh khai thác bauxite và một số vụ việc khác.
Anh Nguyễn Trí Dũng, con trai blogger Điếu Cày (tức ông Nguyễn Văn Hải), nói với VOA Việt Ngữ rằng anh ‘mừng cho chú Vũ và cô Dương Hà’.
Nhưng anh nói gia đình anh ‘không có hy vọng gì’ sau khi ông Vũ được ra tù.
“Nhưng mà để lấy một cái trường hợp này để so sánh với một trường hợp khác thì nó khập khiễng, nó không có giống nhau. Cho nên là, mặc dù rất là vui cho chú nhưng mà về phía gia đình em không nghĩ họ sẽ sớm thả đâu dù lúc nào em cũng nuôi hy vọng bố em được thả. Nhưng mà để lấy trường hợp đó mà dẫn giải theo một lý do nào đó để họ thả bố em ngay tức thì, thì thực sự em không thể nào thấy có lý do gì cả”.
Blogger Điếu Cày vẫn đang thọ án 12 năm tù giam vì tội ‘Tuyên truyền chống Nhà nước theo điều 88 Bộ Luật Hình sự’
Blogger Điếu Cày vẫn đang thọ án 12 năm tù giam vì tội ‘Tuyên truyền chống Nhà nước theo điều 88 Bộ Luật Hình sự’
Trong phiên phúc thẩm diễn ra cuối năm 2012, blogger Điếu Cày bị y án 12 năm tù giam vì tội ‘Tuyên truyền chống Nhà nước theo điều 88 Bộ Luật Hình sự’. Trước đó, ông còn bị khép vào tội ‘trốn thuế’.
Tổng thống Mỹ Barack Obama từng nêu rõ trường hợp của blogger Điếu Cày trong một bài phát biểu của mình.
Anh Dũng nói cha anh sẽ không bao giờ chấp nhận thỏa thuận nào ‘trái với lương tâm, trái với công lý để ông được đi nước ngoài’.
“Không phải ý em nói là trường hợp Cù Huy Hà Vũ là như vậy. Ý em là nếu bằng mọi cách để đi thì bố em sẽ không bao giờ đi mà chỉ có một cách duy nhất đó là để cho công lý được thực thi thì đó mới là cái mà gia đình em hy vọng nhất. Đó là con đường đẹp nhất mà bố em muốn đi”.
"Khó có thể giang vòng tay ấm áp cho một người vẫn ngưỡng mộ Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp"
Cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản ủng hộ những tiếng nói và việc làm của tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, nhưng khó có thể giang vòng tay ấm áp cho một người vẫn ngưỡng mộ ông Hồ Chí Minh và tướng Võ Nguyên Giáp.
Chuyện gì sau việc phóng thích Cù Huy Hà Vũ? 
Còn nhớ trước ngày 4/4/2011, ngày toà sơ thẩm xét xử Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, tôi đã viết bài về anh và trên facebook kêu gọi mọi người tới tham dự phiên toà.
Những người tới toà hôm ấy khá đông, có nhiều anh chị em từng tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Công an, an ninh dày đặc đã ngăn cản và bắt giữ nhiều người, trong đó có bác sĩ Phạm Hồng Sơn và luật sư Lê Quốc Quân.
Phiên toà diễn ra nhanh chóng, cẩu thả, được xử theo phương án bỏ túi và tuyên án Cù Huy Hà Vũ 7 năm tù và 3 năm quản chế.
Phiên toà đã bị dư luận trong nước và quốc tế chỉ trích mạnh mẽ. Đài truyền hình VTV cũng làm một phóng sự bêu xấu anh, nhưng ngay sau đó đã bị dư luận vạch trần là bôi bác, dối trá, lừa bịp.
Nhà giáo Phạm Toàn nói “đó là một phiên tòa lưu manh, ô nhục”. Thầy giáo Đỗ Việt Khoa cho rằng, “Một phiên tòa làm mất thể diện quốc gia”. Giáo sư Nguyễn Huệ Chi thì nhận định “Đã có quá nhiều lời chê trách, bực bội, thậm chí chửi bới đốp chát về một phiên tòa gọi bằng công khai mà chẳng ra công khai, gọi bằng dân chủ mà chẳng ra dân chủ, được trình diễn ngay giữa một Thủ đô bắt buộc phải có cách ứng xử văn hóa thế mà rõ là thiếu văn hóa thậm tệ”.
Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh "nghe các đài và bản tin điện tử của rất nhiều nước chỉ trích Việt Nam mạnh quá" đã "cảm thấy xấu hổ!”. Còn Giáo sư Ngô Bảo Châu phải chua chát nói rằng, “Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà làm hơn mấy ông bà này”.
Thế nhưng phiên toà phúc thẩm ngày 2/08/2011, đúng như dự đoán, vẫn giữ y án.
Đã có thư kiến nghị được ký kết bởi hàng ngàn trí thức, đồng bào trong và ngoài nước gửi các cấp lãnh đạo cao nhất của Đảng Cộng sản và nhà nước CHXHCN Việt Nam, đòi trả tự do cho anh. Bản kiến nghị là một minh chứng rõ ràng rằng, Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ không có tội.
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đã được Tổ chức Ân xá Quốc tế công nhận là tù nhân lương tâm. Hoa Kỳ, Liên Hiệp Châu Âu và Tổ chức Theo dõi Nhân quyền đã liên tiếng kêu gọi Việt Nam trả tự do cho anh vì cho rằng việc bắt và kết án anh là trái với Tuyên ngôn Quốc tế về Nhân quyền và Công ước Quốc tế về các Quyền Dân sự và Chính trị mà Việt Nam đã ký kết.
Việc kiện Thủ tướng chính phủ Nguyễn Tấn Dũng của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, một việc làm chưa có tiền lệ, đã cho thấy sự đúng đắn và chính xác. Dự án Bauxite Tây Nguyên càng ngày càng bộc lộ sự vội vã, bê bối, chạy theo lợi ích nhóm, thiếu sự tinh toán kỹ lưỡng, lâu dài, mức lỗ có thể tới năm 2020, chưa kể tác hại tới môi sinh và nguy cơ về an ninh quốc phòng.
Kể từ lúc anh bị bắt ngày 5/11/2010 tại khách sạn với một lý do khôi hài và lố bịch vì "hai bao cao su đã qua sử dụng" đến ngày anh được trả tự do, ngày 6 tháng 4 năm 2014, là gần ba năm rưỡi, có nghĩa rằng anh được ra trước thời hạn một nửa thời gian, không phải do đặc xá mà đi Mỹ chữa bệnh.
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ được trả tự do và ngay lập tức bị phóng thích qua Mỹ, không là ngoại lệ. Trong giai đoạn gần đây đã có các trường hơp tương tự như ông Đoàn Viết Hoạt hay bà Trần Khải Thanh Thuỷ.
Ông Đoàn Viết Hoạt, sau 5 năm thi hành án phạt tù, đã đệ đơn lên Chính phủ Việt Nam xin ra tù trước thời hạn để xuất cảnh đi Mỹ đoàn tụ gia đình và tự nguyện cam kết từ bỏ mọi hoạt động chống phá nhà nước Việt Nam. Được nhà cầm quyền chấp nhận, ông được đặc xá tha tù trước thời hạn và qua Mỹ ngày 01/09/1998. Tuy nhiên khi đã định cư ở Mỹ, ông Hoạt đã hành động khác.
Bà Trần Khải Thanh Thuỷ là thành viên của Đảng Việt Tân, được Việt Tân bảo lãnh và sang tới San Fransisco tại phi trường đuợc đón tiếp nồng nhiệt.
Có nhiều thứ khó lý giải. Lý do đưa ra, được dư luận và truyền thông nói tới là đi chữa bệnh, cũng không thuyết phục. Bởi vì Cù Huy Hà Vũ có vấn đề về tim và huyết áp cao nhưng thực sự chưa ở mức nghiêm trọng bằng những tù nhân lương tâm khác như linh mục Nguyễn Văn Lý, Tạ Phong Tần hay Đỗ Thị Minh Hạnh.
Phóng thích vào ban đêm (chủ nhật 6 tháng Tư) rồi đẩy ngay lập tức qua Mỹ, không một lời tạm biệt nơi cố hương, lặng lẽ, là thể hiện một hành động thiếu minh bạch, mờ ám. Thông tin Cù Huy Hà Vũ được trả tự do và tới Mỹ cũng được đưa ra từ dân biểu Ed Royce, Chủ tịch Ủy ban Đối ngoại Hạ viện Mỹ.
Một điều khác thường là không một thân hữu, bạn bè nào ra đón ở phi trường tại Washington DC, còn các cơ quan truyền thông như RFA hay VOA cũng chỉ nghe xác nhận qua giới thẩm quyền.
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ tới Mỹ cũng lặng yên như việc phóng thích. Chưa gặp bất kỳ ai, chưa gặp các cơ quan báo chí truyền thông, một điều hiếm hoi, trong khi được biết Cù Huy Hà Vũ chuẩn bị gặp mặt Bộ Ngoại giao và các nhà hành pháp Mỹ. Lý do phong thích thật sự đều bị tiết kiệm tối đa, từ phía Mỹ cũng như phía Việt Nam.
Rõ ràng, tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, một nhà bất đồng chinh kiến nổi tiếng, với nhân thân đặc biệt của mình, rất có thể đã được Mỹ chọn làm con bài trong toàn cuộc chơi và mặc cả.
Hiệp ước Đối tác Thương mại Xuyên Thái Bình Dương TPP? Rất có thể. Dự luật về Nhân quyền chế tài các nhân vật cộng sản Việt Nam của dân biểu Ed Royce? Rất có thể!
Trong tất cả sự thể nêu trên cho thấy cuộc ra đi của Cù HUy Hà Vũ là một sự thoả thuận, hay đúng hơn là một sự mặc cả, một bên là nhà cầm quyên Việt Nam, một bên là gia đình Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, một bên thứ ba là chính phủ Mỹ.
Lý do đi chữa bệnh chẳng qua là để cứu vãn sự sĩ diện và làm mát mặt cho nhà cầm quyền Việt Nam, chẳng hề có chủ nghĩa nhân đạo gì ở đây. Thực chất, nhà cầm quyền trả tự do cho anh là đã thừa nhận anh vô tội.
Nếu mà chỉ đi chữa bệnh thì bệnh khỏi thì phải trở về Việt Nam (cơ hội này rất khó), nên có thể còn có sự cam kết khác của gia đình Cù Huy Hà Vũ - đó là là sự im lặng. Nhưng liệu một người như Tiến sĩ Vũ có thể im lặng mãi?
Cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản ủng hộ những tiếng nói và việc làm của tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, nhưng khó có thể giang vòng tay ấm áp cho một người vẫn ngưỡng mộ ông Hồ Chí Minh và tướng Võ Nguyên Giáp. Do đó, đất Mỹ không phải là nơi mà Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ có thể phát huy được con đường tranh đấu của mình.
Dù sao thì Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đã vì lên tiếng nói cho công bằng, lẽ phải của xã hội mà đã phải chịu hoàn cảnh tù ngục ba năm rưỡi. Kể cả việc anh chấp nhận đi chữa bệnh, từ bỏ cuộc tranh đấu, thì cũng không có gì đáng trách. Mỗi một giai đoạn, con người đóng góp một việc trong sức lực của mình. Cám ơn anh những điều anh đã làm. Chúc anh an lành trong những ngày điều trị bệnh trên đất Mỹ.
Trên trang Facebook chị Phuong Dang Bich viết một status rằng, không phải Tổ quốc và nhân dân đã xoá án cho tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, như anh tuyên bố sau phiên toà, mà chính phủ Mỹ là người xoá án cho anh!
Một cái gì đó có vẻ xót xa, nhưng có lẽ là như vậy!
© Lê Diễn Đức 
Chọn lựa của đời người
Nỗi lo sợ lớn nhất của một nhà tranh đấu cho tự do dân chủ của một đất nước không phải là sợ bị tù mà bị sống lưu vong, bởi vì với phần đông, đi là hết.
 Trần Trung Đạo
10/04/2014 - Nỗi lo sợ lớn nhất của một nhà tranh đấu cho tự do dân chủ của một đất nước không phải là sợ bị tù mà bị sống lưu vong, bởi vì với phần đông, đi là hết.
Boris Pasternak không phải là nhà đấu tranh chính trị nhưng khi bị hăm họa nếu đi nhận giải Nobel văn chương có thể không được phép trở về Nga, ông từ chối đi nhận giải. Aung San Suu Kyi được phép đi thăm chồng bịnh nặng nhưng có thể không được trở về, bà đành chịu không thấy mặt chồng còn hơn phải rời Miến Điện. Nhắc lại, năm 1997, chồng bà, Tiến sĩ Michael Aris, bị ung thư tuyến tiền liệt giai đoạn cuối nhưng bị chính phủ quân phiệt Miến từ chối cấp giấy phép nhập cảnh thăm bà và cuối cùng Michael Aris đã chết ở Anh Quốc đúng trong ngày sinh nhật của ông không có mặt vợ.
Vua Hàm Nghi của Việt Nam mình là bài học khác. Trong suốt ba năm từ 1885 đến 1888, chịu đựng bao gian truân đói khổ trong rừng núi Quảng Bình, nhà vua không hề than van và ngay cả khi bị bắt vị vua 17 tuổi còn mắng vào mặt Việt gian Trương Quang Ngọc “Mi giết ta đi còn hơn là mi mang ta ra nộp cho Tây”, nhưng khi bước xuống tàu Biên Hòa để bị lưu đày sang Algérie, ngài đã khóc. Giọt nước mắt của vị vua mất nước và cũng là một thanh niên Việt Nam chỉ mới 18 tuổi tuôn rơi chỉ vì phải rời xa tổ quốc thân yêu và một phần khác ngài cũng biết đi là hết, giấc mộng Cần Vương xem như chính thức cáo chung.
Trong giai đoạn từ 1975 đến nay, có hai nhà đấu tranh vì tự do dân chủ và nhân bản Việt Nam nổi tiếng nhưng có hai chọn lựa khác nhau: Giáo sư Đoàn Viết Hoạt chọn lựa ra đi và Bác sĩ Nguyễn Đan Quế chọn lựa ở lại.
Giáo sư Đoàn Viết Hoạt: Không thể ra khỏi nhà tù nếu thiếu điều kiện ra đi khỏi Việt Nam
Giáo sư Đoàn Viết Hoạt bắt đầu các hoạt động chống độc tài CS ngay sau 1975 và bị tù tổng cộng gần 20 năm:
- Lần thứ nhất: Ngày 29 tháng 7 năm 1976 ông bị bắt với cáo trạng “Tuyên truyền tư tưởng phản động chống phá Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”. Giáo sư bị CSVN giam giữ 12 năm không bản án. Ông ra khỏi tù lần thứ nhất ngày 9 tháng 2 năm 1988.
- Lần thứ hai. Một năm sau, Giáo sư Đoàn Viết Hoạt góp phần thành lập nhóm Diễn Đàn Dân Chủ và sáng lập viên của tạp chí Diễn Đàn Tự Do. Ngày 17 tháng 11 năm 1990, ông bị CSVN bắt lần thứ hai. Tòa sơ thẩm CSVN ngày 31 tháng 3 năm 1993 kết án giáo sư 20 năm tù giam. Tuy nhiên, tại phiên tòa phúc thẩm sau đó, giảm án xuống còn 15 năm tù giam. Năm 1993, ông bị đưa sang trại tập trung lao động khổ sai. Ngay trong tù, ông đã tổ chức hoạt động đối lập và vì vậy, ông bị đưa đi giam giữ cô lập 4 năm liền tại trại giam Thanh Cầm, Thanh Hóa.
Giáo sư Đoàn Viết Hoạt đối diện với chọn lựa không thể ra khỏi nhà tù nếu không chịu rời bỏ Việt Nam, nhưng ông cũng chỉ chịu rời Việt Nam khi vợ, con và nhiều bạn bè khuyên ông nên chấp nhận ra nước ngoài. Năm 1998, từ nhà tù, ông được đưa thẳng tới sân bay Nội Bài để bay sang Mỹ.
Sáng 8 tháng 4, 2014 vừa qua, phái viên Kính Hòa của RFA phỏng vấn Giáo sư Đoàn Viết Hoạt về việc Cù Huy Hà Vũ được trả tự do và tức tốc đưa sang Mỹ. Giáo Sư Đoàn Viết Hoạt phát biểu:
“Tôi nghĩ rằng nếu có thể thì chúng ta nên ở lại để đấu tranh. Tôi cũng muốn sớm được trở lại để đấu tranh với các bạn trong nước. Và ở ngoài này thì chúng ta phải vận động để thả ở trong nước chứ không đưa ra ngoài. Mỗi một người đi ra ngoài là mất một chiến sĩ trong nước, mà chiến sĩ ở trong nước mới là chính. Ngoài này chúng tôi chỉ hỗ trợ thôi. Khi sang ngoài này thì chúng tôi làm hết sức mình để hỗ trợ trong nước. Tất nhiên trong nước là cái chính, chúng ta phải bằng mọi giá đấu tranh để Hà nội thả anh em ra trong nước. Và phải chấp nhận những tiếng nói đối lập để đi đến dân chủ một cách ôn hòa bất bạo động.”
Ông Phạm Văn Thành, một người đã từng ở tù chung với giáo sư Đoàn Viết Hoạt nhận xét trên Facebook về những lời phát biểu của giáo sư:
“Giáo sư Đoàn Viết Hoạt đã trả lời rất thực lòng. Với bản thân tôi, tôi luôn luôn giữ lòng kính trọng với các quyết định của ông, kể cả quyết định chấp nhận đi ra nước ngoài, một quyết định tôi biết là cực kỳ khó khăn đối với ông, người mà tôi trân trọng gọi bằng thầy xưng con ngay từ khi anh em chúng tôi đón nhóm của ông chuyển từ trại Z30D Hàm Tân vào trại Trừng Giới A20 Xuân Phước cuối năm 1993. Thời gian ở trại A20 Xuân Phước, ông là người nỗ lực không ngừng nghỉ trong mục tiêu nâng cao khả năng lý luận cho những anh em tù chính trị đã bị giam cầm quá lâu (từ 1977 /1980/1984). Vốn liếng văn hóa, chính trị, xã hội và quan hệ quốc tế của ông đã làm chúng tôi bật ngửa và đặc biệt nhất là sự can trường và ý nhị của ông. Trước sự đeo bám của an ninh trại, ông bất chấp những đớn đau sẽ đến với mình và liên tục tham dự các buổi họp nhóm với tất cả các anh em tù kỳ cựu tổ chức. Nhiều người trong nhóm (nhóm Diễn Đàn Tự Do) của ông đã phải tránh hẳn ông vì sợ sự liên lụy. Bối cảnh ấy, anh em võ biền chúng tôi mới thật sự kính phục người mà trước đó nhiều anh em có ý không phục vì ông có liên quan đến những nhóm phản đối chính quyền miền Nam VNCH trước 1975. Bối cảnh trại A20 Xuân Phước, một trại khét tiếng tàn khốc với gần hai ngàn nấm mộ số (tính đến 1994) đã giúp cho chúng tôi nhận ra giá trị thực thụ của một kẻ sĩ. Một bậc trí thức thực sự.”
Về việc Giáo sư Đoàn Viết Hoạt ra đi. Cựu tù nhân chính trị Phạm Văn Thành cũng cho biết chính ông là người được giáo sư hỏi ý ngay khi ở trong tù. Hỏi ý nhiều khi không phải để nhận câu trả lời nhưng chỉ là cách để nhẹ những ưu tư đang đè nặng trong lòng.
Câu trả lời của giáo sư Đoàn Viết Hoạt và tiết lộ của một người ở tù chung nhiều năm với ông, cho chúng ta biết chọn lựa ra đi của ông là một chọn lựa khó khăn. Chọn lựa nào mà chẳng có hy sinh. Ông ra đi mang theo một niềm tâm sự luôn chôn giấu trong lòng và tâm sự đó đã nhiều đêm làm ông trăn trở. Ông cho nhiều người thân biết khi máy bay bay lên trời cao, nhìn xuống thấy đất nước xa dần ông đã bật khóc, không cầm được nước mắt. Bởi ngày trở lại không biết đến bao giờ. Ông không bao giờ muốn rời xa quê hương nếu được tự do lựa chọn. Như ông đã chọn lựa trở về Việt Nam sau khi học xong bằng Tiến Sĩ ở Mỹ. Và sau khi CS chiếm miền nam ông cũng đã quyết định ở lại quê hương để tiếp tục chiến đấu cho lý tưởng nhân chủ mà ông đã noi theo thân phụ ông từ khi còn trẻ.
Giáo sư Đoàn Viết Hoạt không phải là mẫu người hoạt động theo kiểu xông xáo đó đây nhưng là một nhà giáo dục, một cựu tù nhân lương tâm phát xuất từ miền Nam, một nhà tư tưởng, học ở Mỹ nên việc hội nhập vào sinh hoạt chính trị dòng chính Mỹ cũng như tham gia vào cộng đồng Việt Nam hải ngoại không mấy trở ngại khó khăn. Không giống như nhiều người tranh đấu khác chỉ tập trung vào các hoạt động có tính cách chiến thuật, ngắn hạn, giáo sư viết sách, phân tích tình hình quốc tế, sử dụng tích cực các mối quan hệ của cá nhân ông với quốc tế, đề nghị các chiến lược dài hạn cho các phong trào đấu tranh, vì thế, vai trò của ông tại hải ngoại có thể hữu hiệu không kém, nếu không muốn nói thuận lợi hơn, vai trò của ông khi còn ở trong nước.
Bác sĩ Nguyễn Đan Quế: “Lưu đầy không phải là tự do”
Một người bạn tù của Giáo sư Đoàn Viết Hoạt, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế thì khác, ông đã chọn lựa sống chết với quê hương ngay trong giờ phút Sài Gòn thoi thóp thở cho đến hôm nay.
Ngày 30 tháng Tư năm 1975, trong lúc nhiều người Việt Nam chạy ra sông, ra biển, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế đã chạy ngược dòng người, ông chạy về bệnh viện, nơi hàng trăm thiếu nhi Việt Nam bị thương tích và bệnh hoạn không có người chăm sóc, không có ngay cả một viên thuốc chống đau. Với chức năng của một bác sĩ và tình thương dành cho thể hệ thiếu nhi đang bị chế độ bỏ rơi, ông đã ở lại tiếp tục ngành chuyên môn của mình trong bệnh viện nhi đồng Sài Gòn. Tuy nhiên, một năm sau, trước những bất công, hà khắc mà chế độ CS áp đặt lên nhân dân Việt Nam một cách tàn nhẫn từ trong bệnh viện nơi ông làm việc cho đến ngoài xã hội, Bác sĩ Nguyễn Đan Quế phát động cuộc đấu tranh vì tự do dân chủ và nhân bản cho dân tộc Việt Nam.
Từ đó, ông đã dấn thân vào hành trình tranh đấu cho một Việt Nam tự do dân chủ và nhân bản. Bác sĩ Nguyễn Đan Quế bị bắt nhiều lần và có những bản án kéo dài hàng chục năm qua nhiều trại tù lớn ở miền Nam:
- Lần thứ nhất: Mười năm, từ 1978 đến 1988, trong đó có thời gian dài bị biệt giam vì đã sáng lập Mặt trận Dân tộc Tiến bộ “với âm mưu lật đổ chính quyền cộng sản”. Không đưa ra tòa xét xử.
- Lần thứ nhì: Ngày 29 tháng 11 năm 1991, trong phiên tòa chỉ vỏn vẹn ba mươi phút, CSVN đã xử Bác sĩ Nguyễn Đan Quế 20 năm khổ sai và 5 năm quản chế vì “hoạt động lật đổ chính quyền”. Đến năm 1993, Bác sĩ Quế bị đưa đi lao động khổ sai ở trại K4 Xuyên Mộc (Bà Rịa) và ở trại K3 Xuân Lộc, cách Sài Gòn 80 cây số về hướng Đông Bắc. Mặc dù sức khỏe của ông ngày càng yếu, quản giáo CSVN vẫn tìm cách hành hạ ông bằng lao động khổ sai và biệt giam.
- Lần thứ ba: Bị bắt năm 2003 vì lên tiếng tranh đấu cho tự do thông tin và phát biểu. Lần nữa, trước áp lực quốc tế và đồng bào trong cũng như ngoài nước. CSVN đã buột phải thả Bác sĩ Nguyễn Đan Quế vào năm 2005.
- Lần thứ tư: Bị bắt vào cuối tháng 2 năm 2011, sau khi công bố “Lời kêu gọi toàn dân xuống đường cứu nước”. CSVN trả ông về nhà sau khi bị tạm giữ 48 giờ.
Năm 1998, trước áp lực quốc tế, chính quyền cộng sản đồng ý thả bác sĩ Nguyễn Đan Quế với điều kiện ông phải rời Việt Nam.
Với hai mươi năm tù tội, CSVN nghĩ rằng bác sĩ đã cạn kiệt tinh thần cũng như thể lực và phải chọn con đường bình an nhất cho những ngày tháng cuối đời là ra đi. Nhưng họ đã lầm. Bác sĩ Nguyễn Đan Quế từ chối. “Lưu đầy không phải là tự do” ông tuyên bố một cách khẳng khái. Tự do của một người chỉ trọn vẹn ý nghĩa nếu được tự do trên quê hương mình và cùng với dân tộc mình. Không có tự do dành cho những kẻ bị lưu đày. Cuối cùng, Cộng Sản đành thả ông và giam lỏng ông tại Sài Gòn.

Ngày 11 tháng 5 năm 2014 sắp tới đây đánh dấu 24 năm ngày Bác sĩ Nguyễn Đan Quế công bố Bản Tuyên Bố của Cao Trào Nhân Bản kêu gọi đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước, các chính phủ và nhân dân yêu chuộng tự do dân chủ khắp thế giới tích cực ủng hộ cuộc đấu tranh bất bạo động đòi hỏi nhà cầm quyền CSVN phải (a) Tôn trọng các nhân quyền căn bản của người dân Việt Nam. (b) Phải chấp nhận sinh hoạt chính trị đa nguyên. (c) Phải trả lại cho người dân Việt Nam quyền được lựa chọn một thế chế chính trị phù hợp với nguyện vọng của mình qua các cuộc bầu cử tự đó và công bằng dưới sự giám sát của Liên Hiệp Quốc.
Hôm nay, bác sĩ Nguyễn Đan Quế đã 73 tuổi với gần một nửa đời người trong tù tội lao lung. Ngọn đèn nhân sinh có thể một ngày sẽ tắt nhưng ngọn đèn nhân bản ông thắp lên trong ngày 11 tháng 5 năm 1990 chẳng những không tắt mà mỗi ngày một sáng hơn. Hai mươi năm trước, phong trào xã hội dân sự tại Việt Nam chỉ có Cao Trào Nhân Bản và Diễn Đàn Tự Do, hôm nay hàng trăm nhóm, phong trào, mạng lưới internet, tập hợp xã hội dân sự đang được ra đời và phát triển. Con đường ông đi ngày đó chỉ có một vài dấu chân lẻ loi đơn độc, hôm nay, hàng trăm, hàng ngàn người cùng đi. Tuổi trẻ Việt Nam xem bác sĩ như là một người cha, người chú, một chỗ dựa tinh thần, một nơi để tìm nguồn an ủi trong những lúc khó khăn. Và Bác sĩ Nguyễn Đan Quế, cũng giống như trong buổi chiều 30 tháng Tư, 1975 lại tiếp tục săn sóc, khuyên răn các em bằng đức tính khiêm cung và tấm lòng nhân ái.
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ và Mount Everest đang chờ
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ là một người đa tài. Anh sinh ngày 2 tháng 12 năm 1957 tại xã Ân Phú, huyện Vũ Quang, tỉnh Hà Tĩnh). Anh tốt nghiệp tiến sĩ luật học, thạc sĩ văn chương, họa sĩ nhưng được biết đến nhiều nhất như một nhân vật bất đồng chính kiến với nhà nước CSVN. Anh bị bắt ngày vào 5 tháng 11 năm 2010 tại Sài Gòn và bị khởi tố ngày 15 tháng 11 năm 2010 về tội danh quen thuộc của CS “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Anh bị kết án 7 năm tù. Phiên tòa ngày 2 tháng 8 năm 2013 giữ nguyên bản án. Tuy nhiên, trong lúc đang ở tù, anh Cù Huy Hà Vũ được CS phóng thích và cùng vợ đi thẳng sang Mỹ ngày 7 tháng Tư năm 2014.
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ ra khỏi nhà tù CS là một tin vui chung cho phong trào dân chủ Việt Nam. Cuộc vận động và tranh đấu thay mặt anh đã diễn ra không ngừng trên mọi lãnh vực, mọi bình diện, mọi phương tiện, mọi giới và mọi tầm vóc đã có hiệu quả. Trong nước Cù Huy Hà Vũ đã trở thành niềm thôi thúc của tuổi trẻ dấn thân. Ngoài nước, Cù Huy Hà Vũ đứng hàng đầu trong danh sách tù nhân mà các tổ chức nhân quyền dùng để gây áp lực cho CSVN. Phần lớn các nhà phân tích và đồng bào quan tâm đều nghĩ CSVN phải trả tự do cho anh sớm. Và họ đoán đúng. Tuy nhiên thay vì trở về với bạn bè cùng tranh đấu, với công cuộc vận động dân chủ đang quá cần anh, với phong trào bảo vệ Hoàng Sa Trường Sa mà anh từng gắn bó, anh được đưa từ nhà tù sang Mỹ ngay là một tin làm nhiều người ngạc nhiên. Không ít người thất vọng, lo lắng và ngay cả buồn phiền.
Lần nữa, chọn lựa đi hay ở là chọn lựa cá nhân. Nếu anh chọn ra đi để chửa bịnh và được sống bình an sau những năm tháng dài đấu tranh mệt mỏi ở Việt Nam thì đó là chọn lựa riêng tư. Mỗi người trong thế giới này có quyền chọn lựa một cách sống riêng cho mình và gia đình mình. Quyết định đó phải được tôn trọng. Đất nước Việt Nam là của 90 triệu người chứ không phải chỉ của một mình Cù Huy Hà Vũ. Và đừng quên, phong trào dân chủ từ thập niên 1990 đến nay có những lãnh tụ đấu tranh tưởng chừng như “gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo” đã tự biến mất đi không để lại một dấu vết gì. Thỏa hiệp, đầu hàng, mệt mỏi hay dù gì cũng không ai trách và sau một thời gian sẽ không còn ai nhắc. Cuộc vận động dân chủ như một chuyến tàu, tại mỗi sân ga, có người bước xuống nhưng cũng có người khác bước lên. Lịch sử đã, đang và sẽ diễn ra như thế.
Nhưng nếu anh Cù Huy Hà Vũ chọn ra nước ngoài để vừa được bình an vừa tiếp tục con đường tranh đấu như phương cách anh đã làm trong nước thì đó sẽ là một chọn lựa vô cùng khó khăn để thực hiện:
- Phương pháp đấu tranh: Từ trước đến nay, anh Cù Huy Hà Vũ chọn phương pháp đấu tranh trong vòng cơ chế, nghĩa là chấp nhận và dựa trên hiến pháp CS, luật pháp CS. Anh từng ứng cử vào chức vụ Bộ trưởng Thông Tin, tranh cử Đại biểu Quốc Hôi. Anh từng kiện Ủy Ban Nhân Dân tỉnh Thừa Thiên, kiện cả Thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng, đòi hỏi phải thay đổi hiến pháp. Nói chung, anh tìm mọi kẽ hở của chế độ để tấn công, nhưng những kẽ hở đó đã được đóng lại cùng lúc với cánh cửa máy bay. Điều kiện đầu tiên để đấu tranh trong vòng cơ chế là phải có mặt. Không gian đấu tranh chính trị như thế không tồn tại ở hải ngoại. Ở Mỹ không có “gậy ông” để anh “đập lưng ông”. Lịch sử đấu tranh giành độc lập cho Việt Nam trong thời kỳ Pháp thuộc có rất nhiều người đã đấu tranh trong vòng cơ chế thực dân như Bác sĩ Nguyễn Văn Thinh, nhà báo Nguyễn Phan Long, kỹ sư Bùi Quang Chiêu, nhà văn Diệp Văn Kỳ v.v… và đã giúp tạo nền móng vững chắc cho chế độ dân chủ tại miền Nam Việt Nam từ 1954 đến 1975 nhưng họ đều trực diện một mất một còn với chế độ thực dân tại Việt Nam.
- Hậu thuẫn đấu tranh: Anh Cù Huy Hà Vũ vận dụng tích cực các mối quan hệ cá nhân, gia đình, môi trường xã hội mà anh xuất phát để làm điểm tựa đấu tranh. Những điều kiện đó thuận lợi bao nhiêu ở trong nước sẽ bất lợi bấy nhiêu ở hải ngoại. Giả thiết rằng điểm hẹn cuối cùng trong hành trình tranh đấu của anh Cù Huy Hà Vũ cũng là một nước Việt Nam tự do dân chủ như phần lớn người Việt trong và ngoài nước đang tranh đấu, điểm khởi hành của anh phát xuất từ trong lòng chế độ CS và vì thế không đi cùng một ngã với đại đa số người Việt hải ngoại. Người Việt hải ngoại không phải bao giờ cũng bằng mặt, bằng lòng với nhau nhưng có một lập trường dứt khoát giống nhau đối với chế độ CS như một điều kiện tiền đề, không có chuyện “tuy nhiên”, “lẽ ra” hay “nói gì thì nói” nào cả.
- Lý luận đấu tranh: Anh Cù Huy Hà Vũ không phải là nhà tư tưởng hay nhà lý luận. Hầu hết các hoạt động của anh chỉ mang tính chiến thuật, ngắn hạn, gây khó khăn cho chế độ nhưng không tấn công vào nền tảng của ý thức hệ Mác Lê và các nguyên nhân dẫn đến một đất nước điêu tàn, nghèo đói, phân hóa như hôm nay. Có thể đó phương cách đấu tranh anh nghĩ là thích hợp nhưng trong điều kiện hải ngoại những chiến thuật như thế không hiệu quả và cũng không thuyết phục được bao nhiêu người. Tham nhũng tại Việt Nam có tính đảng và sinh sôi nảy nở tốt tươi dưới bóng cây cổ thụ quyền lực của đảng, do đó, đánh tham nhũng mà tránh đánh vào đảng CS cũng chẳng khác gì đánh vào chiếc bóng đen mà để yên cho kẻ trộm dọn nhà mình.
Anh Cù Huy Hà Vũ có thể nói đã một mình đã tạo nên một phong trào đấu tranh đầy sinh động. Các nhà chiến lược và lý luận có thể không đánh giá anh cao nhưng cách đấu tranh của anh lại dễ gây phong trào quần chúng và gây khó cho lãnh đạo CS. Nhiều bạn trẻ đã khóc, đã xuống đường, đã bị tù vì anh khi anh bị chế độ CS hạ nhục. Nhiều cụ già đã thương quý anh như con, như cháu khi anh bị lao tù. Ngoài việc can đảm, gan dạ, với tuổi trung niên, anh là chất keo nối kết các tầng lớp xã hội. Quốc tế nhìn anh như một lãnh tụ đấu tranh nổi bật của giai đoạn này và luôn dùng để gây áp lực nhân quyền với chế độ. Nhưng chất keo đó chỉ còn là những giọt nước mưa rớt rơi trên mặt phi đạo khi chuyến bay mang anh đi vừa cất cánh. Nụ cười và dấu V chiến thắng của anh đưa lên khi ra khỏi phi trường Dulles ở Washington DC có thể chỉ để xã giao với người đang cầm máy ảnh nhưng làm đắng cay cho bao nhiêu đồng bào, anh em đang kỳ vọng ở nơi anh.
Lịch sử cũng từng chứng minh không phải đi là hết
Rất nhiều chính khách đối lập lưu vong hay tự lưu vong ở nước ngoài sau đó đã trở về và thành công trong việc lãnh đạo quốc gia như Benazir Bhutto, Kim Đại Trọng ở Á Châu, Jacob Zuma, Moncef Marzouki của Phi Châu và nhiều người khác.
Nhiều độc giả đã biết trường hợp Kim Đại Trọng của Nam Hàn và Benazir Bhutto của Parkistan, xin giới thiệu trường hợp của Tổng thống Tunisia Moncef Marzouki mới đây. Sau khi tốt nghiệp bác sĩ tại đại học Strasbourg, Pháp, Bác sĩ Moncef Marzouki trở lại Tunisia và thành lập Trung Tâm Y Tế Cộng Đồng để ngăn chận lạm dụng thiếu nhi. Bác sĩ Moncef Marzouki không có tham vọng chính trị nhưng trước việc nhà độc tài Ben Ali trấn áp một cách dã man các thành phần đối lập, ông đã đứng ra thành lập Ủy Ban Quốc Gia Bảo Vệ Tù Nhân Lương Tâm (the National Committee for the Defense of Prisoners of Conscience). Ông bị tù nhiều lần trước khi lưu vong sang Pháp. Tại Pháp, ông tiếp tục lãnh đạo Nghị Hội Vì Nền Cộng Hòa (Congrès pour la République) gọi tắt là CPR. Nghị Hội Vì Nền Cộng Hòa quy tụ một tập thể trí thức thuộc nhiều tôn giáo, thành phần xã hội, hữu và tả, Arab và không Arab nhưng theo đuổi một mục tiêu tối hậu là thành lập một chế độ Cộng Hòa đầu tiên tại Tunisia bao gồm tự do ngôn luận, tự do hội hộp, tự do bầu cử và ứng cử. CPR đòi hỏi một hiến pháp mới đặt cơ sở trên các nguyên tắc của chế độ Cộng Hòa. Sau khi nhà độc tài Ben Ali bị lật đổ, Moncef Marzouki trở về Tunisia để tham gia cuộc bầu cử quốc hội và được chọn làm Tổng thống của Tunisia ngày 12 tháng 12 năm 2011. Trả lời báo chí, Moncef Marzouki phát biểu về nhiệm vụ chính của ông ta “Khi một đất nước phải trải qua 50 năm độc tài, nhiệm vụ chính của tôi là ngăn chận độc tài tái diễn”.
Còn hơi sớm để đánh giá, nhận xét về việc anh Cù Huy Hà Vũ ra đi bởi vì có thể có nhiều yếu tố về phía Mỹ, phía CSVN và cả cá nhân anh vẫn chưa được biết, chưa được tiết lộ, chưa được tỏ bày. Những điểm người viết trình bày không có ý phê bình, chỉ trích nhưng chỉ muốn nêu ra một cách thẳng thắn về những hoàn cảnh và tình huống mà anh Cù Huy Hà Vũ có thể sẽ phải đương đầu trong những ngày tháng tới. Nếu anh chỉ muốn có cuộc sống bình an, đọc sách, họa, nghiên cứu luật sẽ không có gì để nói nhưng nếu anh tiếp tục dấn thân trên đường đấu tranh như đã từng làm thì trước mặt là đỉnh Everest đang đợi chờ anh.
Một góp ý chung cho tất cả những người ra đi, dù ra đi bằng ghe như kẻ viết bài này hay bằng máy bay như các lãnh tụ đấu tranh: Xa đất nước là một bất hạnh và ra đi, dù viện dẫn bất cứ một lý do gì, cũng có lỗi với quê hương.
Trần Trung Đạo
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ - từ "ô nhục" đến "tự do"
Huỳnh Bá Hải (Danlambao) - Trước hết như bao người khác tôi xin chúc mừng Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ (CHHV) đến bến bờ tự do để tỵ nạn dưới danh nghĩa "đi chữa bệnh". Dù sao thì tính mạng của một con người bao giờ cũng là vô giá. Người Việt Nam mình vốn nhân đạo và tử tế, đã trót yêu ai thì cũng cam chịu cho dù bị bội tình bạc nghĩa. Có nhiều điểm "tích cực" cũng như "tiêu cực" từ chuyện ra đi âm thầm lặng lẽ của ông CHHV.
Điểm "tích cực" đầu tiên là nhà cầm quyền CSVN chứng minh cho thế giới biết là luật của họ là luật rừng, muốn bắt ai hay thả ai cũng có thể thực hiện một cách tùy tiện. Ở một góc nhìn nào đó thì rõ ràng sức ép của dư luận cũng có kết quả với một nhà nước độc tài. Và cũng chẳng cần nói ai cũng biết là một ai dấn thân cho chính nghĩa thì không bao giờ bị lãng quên hay bỏ rơi. Niềm tin về công lý chính nghĩa sẽ thêm sức mạnh cho những người dám dấn thân và chấp nhận hi sinh, chịu tù đày lao khổ. 
Ông CHHV đã có được "tự do". Nhưng tự do không do ông lựa chọn mà là sự dàn xếp của 3 bên: Mỹ- CSVN và gia đình ông. Cho đến bây giờ người ta cũng không biết là ông muốn đến Mỹ hay trở về căn nhà số 24 Điện Biên Phủ, Hà Nội. 
Bà luật sư Dương Hà, vợ ông CHHV đã từng đến Mỹ khi ông còn trong tù. Không như giới truyền thông mong đợi, bà im lặng khi đi lẫn như lúc về. Tất cả chỉ là im lặng không lên tiếng như khi ông CHHV tuyệt thực trong tù. Sự lên tiếng hay im lặng là quyền tự do của mỗi cá nhân. Nhưng khi mình có chuyện thì kêu gọi, vận động sự hỗ trợ khắp nơi và khi muốn dàn xếp bắt tay thì im lặng - đúng như một câu tục ngữ của Miền Bắc: "Xong xôi thì rồi việc ". 
Lần này thì dường như phía Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ thuộc bài hơn khi muốn dàn xếp với CSVN. Khi gia đình ông CHHV ngồi vào máy bay thì họ mới lộ tin ra ngoài. Không như trường hợp luật sư Lê Công Định, phía Mỹ vội vàng thông báo để bây giờ CSVN còn làm khó làm dễ anh LCĐ. 
Tuy nhiên, ông CHHV cũng nên biết là con đường mà ông đến được tự do cá nhân ông thì nhiều người cũng ít nhiều trả giá. Khỏi nói ai cũng biết là trong 2 phiên xử ông CHHV thì nhiều người bị bắt, bị đánh vì muốn tham dự "phiên tòa công khai". 
Gia đình ông CHHV ra đi thì có người thông cảm và cũng có người hụt hẫng. Việc ông CHHV đi tỵ nạn thẳng từ nhà tù cộng sản đến xứ Mỹ tự do không phải là trường hợp đầu tiên và sẽ không phải là trường hợp cuối cùng vì CSVN hay dùng chiêu xuất khẩu tù chính trị, mà tù chính trị ở VN hiện nay còn nhiều lắm. Nhưng trường hợp của ông CHHV thì cần quan tâm hơn. 
1. Ông CHHV luôn dùng luật pháp VN để chống lại nhà nước độc tài với các vụ kiện về Bô Xít về môi sinh. Nhưng trường hợp của ông là 2 cái bao cao su ô nhục thì chưa được giải quyết tại VN. Nghĩa là vẫn còn đó nỗi ê chề chưa được chính thức minh bạch hóa. Ngay cả nỗi oan của chính mình mà ông còn chưa giải quyết xong thì làm sao giải quyết những bất công của xã hội. Qua Mỹ viết hồi ký để giải oan à? Còn lâu nhé! 1 triệu ngôn từ của ông khi ở nước ngoài cũng không có trọng lượng bằng 1 lời nói của ông ngay tại VN. 
2. Cách ra đi âm thầm lặng lẽ cũng không có gì hay ho. Gia đình ông CHHV dư sức áp lực để ông nán lại Hà Nội một thời gian với nhiều lý do: đốt cho tổ tiên một cây nhang, thăm người thân đang yếu, thăm bạn bè mà không biết bao giờ gặp lại. Trước ông CHHV cũng có nhiều người bị trục xuất ngay trong tù nhưng họ yêu cầu lưu lại VN một thời gian trước khi ra đi lén lút như giáo sư Đoàn Viết Hoạt,  Nguyễn Gia Kiểng, mục sư Hồ Hiếu Hạ...
3. Lý do về sức khỏe đi nước ngoài chữa bệnh được đưa ra không thỏa đáng vì còn nhiều tù chính trị khác họ bệnh tật còn nặng hơn ông CHHV nhiều lần như Linh mục Nguyễn Văn Lý, Đỗ Thị Minh Hạnh, Tạ Phong Tần, Hồ Thị Bích Khương.
4. Quy chụp cho dàn xếp của 3 bên 4 bề nào đó cũng chỉ là cách nói cho qua việc chứ bản thân ông CHHV không muốn đi thì có ai bắt được ông phải đi. Nhiều người từng được các nước tự do mời đi tỵ nạn ngay trong tù mà họ thẳng thừng từ chối. Án tù 7 năm, 10 năm thậm chí 37 năm như ông Nguyễn Hữu Cầu cũng có ngày về. Ra đi với ân huệ "đặc xá khoan hồng" thì còn hơn cả chấp nhận án tù oan khiên. 
Có chi tiết này mọi người cũng lưu ý: Mỹ có là thiên đường cho người dấn thân cho dân chủ VN qua tỵ nạn không? Hãy xem trường hợp của luật sư khiếm thị Trần Quang Thành của Tàu thì rõ. Qua Mỹ coi như là đặt dấu chấm hết cho việc đấu tranh của mình nhưng nếu được bù đắp về vật chất thì cũng đỡ. Thực sự thì cuộc sống tỵ nạn của người mới qua nó thê lương hơn ở trong nước. Như trường hợp của chị Trần Khải Thanh Thuỷ, anh Nguyễn Ngọc Quang, ông Nguyễn Chính Kết hay gần đây nhất có nhiều người đi tỵ nạn Mỹ sau khi ra đi từ Bangkok. Mỹ chỉ cấp từ 300 USD cho đến 800 USD cho một gia đình trong một tháng. Nhưng Mỹ nó chỉ nuôi trong 6 tháng thôi, sau đó ăn trợ cấp nếu chưa tìm việc làm. Cho dù có 1000 USD thì tiền thuê một chung cư nhỏ tại Mỹ tối thiểu là 600 USD, tiền điện, nước, điện thoại, TV, internet cũng trên 1000 USD cho một gia đình tại Mỹ rồi. Qua Mỹ từ khi nhận thẻ xanh cho đến khi vô quốc tịch Mỹ là 5 năm nhưng phải thi vào. Rất nhiều trở ngại khi chọn ra nước ngoài làm người đi tỵ nạn. 
Mỗi người hiểu rõ về hoàn cảnh của mình hơn ai hết và ranh giới của cá nhân và tập thể, giữa cái chung và cái riêng nó tùy trường hợp. Tôi chưa kỳ vọng vào tiến sĩ CHHV nên không có thất vọng nào cho sự ra đi của ông. Chỉ buồn cho cách chấp nhận sự dàn xếp của gia đình ông làm nhiều người thất vọng. 
Nhưng thôi, hãy quên đi những hụt hẫng cá nhân. Tin rằng Việt Nam dù có hay không có CHHV thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có tự do dân chủ và quyền làm người được tôn trọng. 

Tổ chức EDLC và BPSOS ra thông cáo chung về Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ
09.04.2014 - Tổ chức Cứu Người Vượt Biển BPSOS và Trung tâm Luật Bảo vệ Môi Trường (EDLC) ra thông cáo chung về Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ.
Cuối ngày 8 tháng Tư giờ Washington, Tổ chức EDLC và Tổ chức Cứu Người Vượt Biển BPSOS đã ra tuyên bố chung về việc Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ được trả tự do và tới Hoa Kỳ cùng với vợ, luật sư Nguyễn thị Dương Hà.
Theo thông cáo này, hai tổ chức vừa kể đã hợp tác trong nhiều năm qua và phối hợp với một số tổ chức nhân quyền quốc tế để vận động Hà Nội trả tự do cho Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ.
EDLC là một tổ chức quan tâm tới các vụ kiện có liên quan tới môi trường sinh thái, tổ chức này chú ý tới trường hợp của Tiến sĩ Hà Vũ vì vụ kiện do ông tiến hành chống Thủ Tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng hồi năm 2009 về dự án khai thác bôxít ở Tây Nguyên.
Trong thông cáo chung bằng tiếng Anh, EDLC và BPSOS cho biết 'Chúng tôi hân hoan loan báo rằng Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, 56 tuổi, một luật sư và một nhà tranh đấu cho môi sinh, cũng là một nhà hoạt động tích cực cổ vũ cho dân chủ, đã được phóng thích khỏi một nhà tù ở Việt Nam và đã tới Washington hôm 7 tháng Tư'.
Thông báo này cho biết Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ sẽ làm việc tại Trung tâm Quốc gia Hỗ trợ Dân chủ trong tư cách là một nhà nghiên cứu và một học giả. EDLC cho hay tổ chức này đã kiên trì làm việc để vận động trả tự do cho Tiến sĩ Vũ trong suốt 3 năm rưỡi qua.
Thông cáo chung nhắc lại những quan điểm ủng hộ dân chủ của Tiến sĩ Vũ, và ngoài vụ kiện Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, Tiến sĩ Vũ còn thách thức một dự án xây một khu du lịch nghỉ mát tại một địa điểm được công nhận là di sản văn hóa cần được bảo tồn.
Trường hợp của Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ trở thành vụ án nổi bật nhất trong thời cận đại. Ông được sự ủng hộ rộng rãi ở trong nước, và ở hải ngoại, trường hợp của ông được sự ủng hộ của nhiều tổ chức quốc tế bênh vực nhân quyền.
Tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch đã công bố một phúc trình dài về trường hợp của ông mang tựa đề 'Việt Nam: Đảng Cộng Sản Việt Nam chống Nhà hoạt động và Luật gia Cù Huy Hà Vũ'.
Tiến sĩ Vũ bị tuyên án tù 7 năm cộng với 3 năm quản chế sau một phiên tòa kéo dài chưa đầy 6 giờ đồng hồ. Ông bị kết tội về những cáo trạng “tuyên truyền chống nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam” dựa trên điều khoản 88 của Bộ Luật Hình sự Việt Nam.
Năm 2011, EDLC đệ nạp hồ sơ cho cả tòa sơ thẩm và tòa phúc thẩm ở Việt Nam, và đã đưa hồ sơ của Tiến sĩ Vũ ra Tổ Công tác về Giam giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc. Tổ Công tác này kết luận rằng việc Tiến sĩ Vũ bị tước bỏ quyền tự do vi phạm các công ước về nhân quyền mà Việt Nam đã ký kết, và kêu gọi Hà nội hãy trả tự do cho ông.
Nói chuyện với Ban Việt ngữ Đài VOA, Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, Giám đốc Điều hành BPSOS, tổ chức cùng phối hợp với EDLC để vận động trả tự do cho Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ, phát biểu:
“Vâng, trong thời gian nhiều năm qua thì chúng tôi có làm việc với một số tổ chức nhân quyền quốc tế để mà vận động cho anh Cù Huy Hà Vũ cũng như nhiều tù nhân lương tâm khác để được trả tự do một cách vô điều kiện, tuy nhiên vào tháng 7 năm ngoái, nhân thể có ông Trương Tấn Sang, Chủ tịch nước Cộng Hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam đến Hoa Thịnh Đốn để tiếp xúc với Tổng Thống Obama, chúng tôi đã làm việc với khá đông các vị dân biểu và Thượng nghị sĩ, kể cả Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ để mà vận động cho anh Cù Huy Hà Vũ, bởi vì trước đó khoảng 2 tuần thì chị Nguyễn thị Dương Hà, vợ của anh Hà Vũ, đã có mặt ở Hoa Thịnh Đốn, thì đó là một sự trùng hợp khá hy hữu, thành ra chúng tôi đã nhân đó để vận động mạnh hơn nữa cho anh Vũ được trả tự do.”
VOA: Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ không trả lời báo chí, vậy có sự dàn xếp nào bên trong với Việt Nam không?
Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng: “Không, hoàn toàn là không. Không có một điều kiện nào, không có dàn xếp nào hết thưa chị. Cái này là vì anh chị ấy chưa cảm thấy sẵn sàng thôi, mà thực sự là không có sự dàn xếp nào từ phía Việt Nam cả, hoàn toàn là những nỗ lực từ phía Hoa Kỳ.”
VOA: Như vậy Tiến sĩ Luật sư Cù Huy Hà Vũ được Hà Nội trả tự do vô điều kiện?
Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng: “Vâng, không có một điều kiện nào và sự dàn xếp nào từ phía Việt Nam.”
Vợ TS Cù Huy Hà Vũ đến Hoa Kỳ
DuongHa-us-07032013
LS Nguyễn Thị Dương Hà (ngoài cùng bên phải) tại phi trường quốc tế Dulles của thủ đô Washington chiều 03/07/2013.RFA photo
Luật sư Nguyễn Thị Dương Hà, vợ của Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ - người đang bị giam giữ trong nhà tù ở Việt Nam với cáo buộc "tuyên truyền chống nhà nước" - đã đặt chân đến thủ đô Washington của Hoa Kỳ vào lúc 2 giờ 50 phút chiều thứ Tư  3 tháng 7-2013.
Trả lời Đài Á Châu Tự Do ngay khi đặt chân đến phi trường quốc tế Dulles, nữ Luật sư Dương Hà cho biết mục đích chuyến đi Mỹ lần này của bà là để thăm thân nhân gia đình.
Ra đón Bà Dương Hà tại phi trường là thân nhân bạn bè cùng một số đại diện truyền thông.
Video: LS Nguyễn Thị Dương Hà đặt chân xuống phi trường Dulles, thủ đô Washington Hoa Kỳ
Chuyến đi Mỹ của Luật sư Dương Hà diễn ra 2 tuần sau khi chồng bà là TS luật Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực liên tục 25 ngày trong tù ở Thanh Hóa để phản đối cách hành xử của nhà tù đối với ông, đồng thời đánh động công luận quốc tế về tình trạng nhân quyền tại Việt Nam.
Tưởng cũng xin được nhắc lại, là con trai của nhà thơ Cù Huy Cận – một công thần của chế độ, từng có lúc giữ đến chức Bộ trưởng Bộ Văn Hóa - ông Cù Huy Hà Vũ được nuôi dưỡng và lớn lên trong môi trường cách mạng.
Sau nhiều năm ra nước ngoài du học, đỗ đạt tiến sĩ và trở về nước; cùng với việc phục vụ trong các cơ quan nhà nước; Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đã nhiều lần lên tiếng chỉ trích những chính sách sai lầm của đảng và nhà nước; đồng thời kêu gọi phát huy dân chủ để phát triển quốc gia.
Đến tháng 11-2010 ông bị công an bắt giam và khởi tố. Tại phiên tòa ở Hà Nội tháng 4-2011, TS Cù Huy Hà Vũ bị tuyên án 7 năm tù giam về tội chống chính quyền.
Thân nhân, gia đình và bạn bè đón tiếp LS Dương Hà tại phi trường Dulles chiều 03/07/2013. ha-khanh-400 
Giám đốc Ban Việt Ngữ RFA Nguyễn Khanh chào đón LS  Dương Hà tại phi trường Dulles.   
LS Dương Hà trò chuyện với phóng viên Diễm Thi của RFA ngay sau khi đặt chân đến Hoa Kỳ.
Đài Á Châu Tự Do sẽ tiếp tục cập nhận đến quý khán thỉnh giả các thông tin vê chuyến đi Mỹ của LS Nguyễn Thị Dương Hà, tại trang web của chúng tôi: www.rfatiengviet.net
Luật sư Dương Hà gặp thân mật phu nhân cố Trung tướng Ngô Quang Trưởng
Nguồn tin thân cận cho biết, theo như chương trình chuẩn bị từ lâu, ngày Thứ Năm, mùng 4 tháng 7, 2013, lúc 11 giờ sáng, phu nhân cố Trung Tướng Ngô Quang Trưởng đã đón Luật Sư Dương Hà đi dùng cơm trưa, và hàn huyên. Được biết phu nhân cố Trung Tướng Ngô Quang Trưởng là trưởng nữ của nhà văn Thạch Lam trong Tự Lực Văn Đoàn và Luật Sư Nguyễn Thị Dương Hà là con dâu của nhà thơ Huy Cận,
Cali Today News - Thân nhân đầu tiên luật sư Nguyễn Thị Dương Hà gặp tại thủ đô Washington D.C. Hoa Kỳ là phu nhân cố Trung Tướng Ngô Quang Trưởng.
Nguồn tin thân cận cho biết, theo như chương trình chuẩn bị từ lâu, ngày Thứ Năm, mùng 4 tháng 7, 2013, lúc 11 giờ sáng, phu nhân cố Trung Tướng Ngô Quang Trưởng đã đón Luật Sư Dương Hà đi dùng cơm trưa, và hàn huyên. Được biết phu nhân cố Trung Tướng Ngô Quang Trưởng là trưởng nữ của nhà văn Thạch Lam trong Tự Lực Văn Đoàn và Luật Sư Nguyễn Thị Dương Hà là con dâu của nhà thơ Huy Cận, một cộng tác viên thân cận của Tự Lực Văn Đoàn.
LS Nguyễn Thị Dương Hà (bên trái) và phu nhân cố Trung Tướng Ngô Quang Trưởng
(chụp trưa ngày mùng 4 tháng 7, 2013)
Ngoài ra, chồng luật sư Dương Hà, Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ cũng là cháu gọi nhà thơ Xuân Diệu là cậu ruột (anh ruột của mẹ). Đồng thời nhà thơ Xuân Diệu cũng là người nuôi dưỡng Tiến sĩ Hà Vũ từ nhỏ, nên có thể coi ông như người cha ruột thứ hai của TS Hà Vũ.
Trong một bài của Bác sĩ Nguyễn Tường Giang, thứ nam của nhà văn Thạch Lam, kể lại lần thăm Huy Cận vào tháng 12/1994 tại căn  nhà 24 Điện Biên Phủ thì Huy Cận đã nói trong niềm hối tiếc là  nếu lúc đó còn thời gian để TLVĐ thu nhận thành viên thứ 8 thì không ai khác hơn là ông. Điều ông nói không sai. Bởi vì giữa Huy Cận và Nhất Linh, người chủ soái của TLVĐ, có mối liên hệ thơ văn rất thân tình. 
Cũng trong bài báo đó, BS Tường Giang có kể cho Huy Cận biết hai chuyện. Thứ nhất là khi có người hỏi ông Nhất Linh thích thi sĩ nào nhất thì ông Nhất Linh chỉ trả lời gián tiếp: "Trong lòng tôi đã có Huy Cận rồi!"
Chuyện thứ hai là ông Nhất Linh rất thích bài thơ Tràng Giang của Huy Cận và ông đã lấy một câu của bài thơ để ghi trong trang đầu cuốn Xóm Cầu Mới của ông, đó là câu, "Bèo giạt về đâu hàng nối hàng."
Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng
Mênh mông không một chuyến đò ngang
Không cầu gợi chút niềm thân mật
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
 Huy Cận nghe ngậm ngùi trong yên lặng.
Tình cảm sâu đậm của Huy Cận với Nhất Linh được thể hiện qua việc sau 1975, sang Pháp, ông đi tìm hỏi thăm tin tức của người con trai thứ của ông Nhất Linh là anh Nguyễn Tường Triệu. Lý do là anh Nguyễn Tường Triệu được ông Nhất Linh cho làm con nuôi ông Khái Hưng và trong suốt mấy năm ra báo Phong Hóa và Ngày Nay, anh Tường Triệu được sống cùng ông bà Khái Hưng trong tòa soạn của hai tờ báo này ở số 80 Quan Thánh, Hà Nội, và vì thế có dịp được nhiều văn nghệ sĩ liên quan tới hai tờ báo đó quí mến, trong đó có Huy Cận.
Sau lần BS Tường Giang thăm ông Huy Cận thì hai anh em Nguyễn Tường Việt và Nguyễn Tường Thiết, trưởng và thứ nam của ông Nhất Linh cũng tới thăm ông Huy Cận. Cuộc thăm viếng cũng thắm đượm tình gia đình. Cuộc viếng thăm này cũng được anh Tường Thiết kể lại trong một bài báo khác mà tôi cũng không nhớ tựa đề.
Theo dõi như vậy, người ta có thể nhận thấy, cái mối liên hệ giữa hậu duệ của các thành viên trong TLVĐ dễ trở thành mối liên hệ thân thuộc. Và vì vậy, không khó để người ta hiểu tại sao, người "thân nhân" đầu tiên Luật Sư Nguyễn Thị Dương Hà gặp trong chuyến viếng thăm thủ đô Washington D.C. của Hoa Kỳ lại là bà Nguyễn Tường Nhung, trưởng nữ của nhà văn Thạch Lam, phu nhân cố Trung Tướng Ngô Quang Trưởng.
Phạm Bằng Tường
Sợ mất danh dự
Đi thẳng từ nhà tù đến lưu vong thường là con đường đi từ địa ngục đến trống rỗng...

Adam Michnik - Trần Quốc Việt (Danlambao) dịch - Adam Michnik từng là nhà bất đồng chính kiến và nhà hoạt động nhân quyền Ba Lan nổi tiếng. Ông bị ở tù tổng cộng sáu năm, tuy nhiên thời gian ở tù là thời gian ông viết nhiều bài chính luận rất sâu sắc có tầm ảnh hướng rất lớn đối với phong trào phản kháng bất bạo động ở Ba Lan dưới thời cộng sản. 
Đây là trích đoạn lá thư ông viết từ trong tù bàn về vấn đề những người đấu tranh cho tự do và dân chủ nên tiếp tục ở tù hay chấp nhận lưu vong.
*
Tháng Ba 1982 
Hôm nay, họ bảo với chúng tôi rằng chúng tôi có sự chọn lựa: hoặc ra đi hay ở tù vô hạn định. 
Vậy anh có sự chọn lựa: ở tù hay lưu vong. Jaruzelski (1) là người chủ nhân đạo. Nhưng tại sao, trong một nước mà bình thường người dân không dễ dàng gì được đi ra nước ngoài, nhà cầm quyền lại ban cho những người mà họ coi là kẻ thù sự chọn lựa này? 
Tính toán của chính quyền có vẻ như đơn giản. Họ hy vọng sự chọn lựa ra đi sẽ chia rẽ Công đoàn Đoàn kết từ bên trong và khiến dân chúng ghê tởm công đoàn; họ hy vọng sự chọn lựa ra đi sẽ chứng minh sự hèn kém đạo đức của những người đã từng hô hào, "Hãy để Ba Lan là Ba Lan" nhưng lại chính là những người mà, chỉ sau một vài tháng trong tù, đổi Ba Lan lấy Canada. 
Chính quyền muốn noi gương Liên Xô, mà, để phá hoại phong trào dân chủ, trong mười năm qua, đã cho nhiều nhà bất đồng chính kiến cơ hội ra đi. Chính quyền lập luận như thế này: nhà hoạt động công nhân hay trí thức đối lập ra nước ngoài sống; rồi sau khi được mọi người chú ý đến trong thời gian ngắn, họ sẽ biến thành một người quen gây phiền toái, một người khó chịu hay ngồi chờ trong các phòng đợi của các tổ chức khác nhau mà chỉ muốn họ đi cho khuất mắt. Họ chẳng còn là người có ảnh hưởng ở trong nước, do vậy chẳng ai lắng nghe họ, và họ mất tầm quan trọng của mình ở Phương Tây. 
Anh hiểu rõ Phương Tây, cho nên anh biết lập luận như thế không phải không đúng. Những người lưu vong hay bất hòa với nhau, họ phải lệ thuộc lẫn nhau; cuối cùng cả thế giới lãng quên họ. 
Cho nên đi thẳng từ nhà tù đến lưu vong thường là con đường đi từ địa ngục đến trống rỗng. 
Trong thư gởi các bạn tù Andrzej Z. viết, "...đối với xã hội chúng ta là biểu tượng phản kháng. Không phải vì chúng ta rất cao thượng nhưng vì, khi tước đoạt tự do của chúng ta, nhà cầm quyền đã chọn chúng ta cho vai trò này trong vở kịch của họ có tên Tình trạng Chiến tranh (2), và chúng ta diễn theo vai trò ấy dù muốn hay không." Cho tôi nói thêm, vì vậy chúng ta hãy nhập vai sao cho xứng đáng. "Họ cho chúng ta sự chọn lựa ra đi," Andrzej Z. viết, "không phải vì mọi công dân ở nước ta có quyền ấy nhưng vì (dù đúng hay sai) chúng ta được coi là những người 'được xã hội tin tưởng', cho nên nhà cầm quyền muốn chứng tỏ rằng chúng ta không xứng đáng với sự tin tưởng này. Được tự do chọn nước ta muốn ở là một chuyện nhưng giành được tự do bằng cách giúp bọn cướp đã tước đoạt tự do của chúng ta và bằng cách hại những người sẽ không được ban cho sự chọn lựa ấy là chuyện hoàn toàn khác." 
Tôi hy vọng anh thật sự hiểu tại sao tôi có cùng quan điểm với Andrzej Z.. Đề nghị lưu vong là một thử thách đối với phong trào Công đoàn Đoàn kết, một thử thách cả về chính trị lẫn đạo đức. Những nhà hoạt động Công đoàn Đoàn kết bị giam cầm nào mà chọn lựa lưu vong đang phạm tội cả đầu hàng và đào ngũ. 
Tôi biết, tôi nói nặng lời. Ngay lúc này đây tôi có thể nghe anh nói rằng tính cách của tôi không phải như thế, rằng tôi đang từ bỏ nguyên tắc bao dung của tôi, rằng quyết định ra nước ngoài sống là quyết định rất cá nhân. Tất cả những điều này đều đúng. Nhưng quyết định tham gia tích cực vào Công đoàn Đoàn kết, và tạo ra sự tin tưởng của xã hội, cũng là quyết định cá nhân, và quyết định ấy cũng ảnh hưởng đến nhiều người khác. Điều quan trọng là khi quyết định ta phải nghĩ đến sự tồn tại của những người khác ấy. Phải tưởng đến rất nhiều người khác nhau: những người bị kết án vì những cuộc đình công trong tháng Chạp được tổ chức để ủng hộ anh, những người bị công an truy nã vì tổ chức những hoạt động ủng hộ anh. Thiết tưởng cũng nên dừng lại để suy nghĩ về tất cả những người này và về phản ứng của họ khi tin tức- truyền đến nơi họ ẩn núp và đến các xà lim trong tù- rằng anh sẽ xa Ba Lan. 
Tôi không bàn đến khía cạnh chính trị của hoàn cảnh này -số phận của phong trào Công đoàn Đoàn kết. Có lẽ anh không còn muốn tham gia vào phong trào? Có lẽ anh không còn muốn húc đầu vào tường nữa và chẳng còn muốn cố gắng đạt được những điều bất khả? Tôi nghĩ đến đạo đức thông thường của con người và lòng trung thành căn bản. Không chỉ đối với những người đang tranh đấu mà cũng đối với những người đã đặt trọn vẹn tin tưởng ở anh, và đối với những người trong cuộc đời thường mà anh đã thắp lên trong lòng họ ngọn lửa nhân ái, sự thật và nhân phẩm: những người mang thực phẩm đến cho anh khi anh ngồi tù, những người cầu nguyện cho anh trong những nhà thờ, nghĩ về anh với tất cả đức tin, hy vọng, và thương yêu, và những người coi anh-cũng như tất cả mọi người hoạt động trong Công đoàn Đoàn kết-là biểu tượng của một nước Ba Lan tốt đẹp hơn, Ba Lan của ngày mai. 
Khi anh nhớ về họ, anh sẽ dễ dàng hiểu ra rằng chính trị ở đây gắn bó không thể nào trách rời với đạo đức và sự chọn lựa chính trị gắn bó không thể nào tách rời với sự chọn lựa đạo đức. Anh phải nhớ điều này. 
Thật ra, anh không tin vào một chiến thắng mau lẹ. Anh biết trước mặt anh là con đường gian nan chất chứa bao niềm đau thất bại và vị đắng sa ngã. Nhưng anh đã không lý tưởng hóa Công đoàn Đoàn kết. Anh theo dõi phong trào từ bên trong, nên anh chắc thấy những biểu hiện của một cuộc cách mạng bị phản bội và những hạt giống suy thoái được ươm mầm. Nhưng trong những tháng này, mà anh sẽ chẳng đổi lấy những tháng khác trong đời mình, anh đã luôn luôn sẵn sàng trả giá bằng những năm tù đày, anh cũng nhìn thấy những người đã quỳ xuống bắt đầu đứng lên, những người khao khát những lời nói thật và tự do, những người tiếp nhận những lời này như tiếp nhận bánh thánh, những người với nét mặt rạng rỡ và ánh mắt đầy tin tưởng - và anh biết không một ai sẽ có thể đè bẹp tất cả những người này bằng xe tăng. Và anh biết mai đây anh sẽ không còn thấy những khuôn mặt như thế trên đại lộ ở Paris. 
Tôi hy vọng tôi đã bày tỏ quan điểm của mình rõ ràng. Từ những gì tôi đã viết rõ ràng rằng tôi không sợ ra nước ngoài sống. Không phải vì sợ mà khiến tôi viết ra những nhận xét này. Lại càng không phải vì lòng yêu nước mù quáng. Cũng chẳng phải can đảm khiến tôi chọn nhà tù thay vì lưu đày. Nếu có chăng, tôi chọn lựa ở lại trong tù vì sợ. Vì sợ để cứu mình tôi có thể đánh mất danh dự. 
Adam Michnik 
*
Chú thích của người dịch: 
(1) Tướng Wojciech Jaruzelski là nhà lãnh đạo cộng sản cuối cùng ở Ba Lan từ năm 1981 đến 1989 
(2) Tướng Jaruzelski đọc diễn văn trước Ủy ban Trung ương Đảng CS Ba Lan tuyên bố "tình trạng chiến tranh" với Công đoàn Đoàn kết vào tháng 11, 1981. 
Nguồn:
Trích dịch từ lá thư của Adam Michnik viết từ nhà tù vào năm 1982. Bản tiếng Anh của Maya Latynski. Tựa đề của người dịch. Tựa đề bản tiếng Anh "Why You Are Not Emigrating...: A Letter from Bialoleka 1982". 
Từ tác phẩm "Letters from prison" của Adam Michnik, nhà xuất bản University of California Press -Berkeley, 1985, trang 22-24.
Vĩ thanh của vụ án “Hai bao cao su đã qua sử dụng”
Thứ Ba, ngày 01 tháng 7 năm 2014

Bauxite Việt Nam vừa nhận được bức thư sau đây của chị Hồ Lê Như Quỳnh, người bị bắt giữ cùng lúc với Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ vụ án “Hai bao cao su đã qua sử dụng” ngày 4 tháng 11 năm 2010. Hóa ra, vụ án này vẫn còn hệ lụy cho đến bây giờ.
Kể cũng lạ: Chị Hồ Lê Như Quỳnh kiện báo Công an TP HCM về việc đăng bài sai sự thật, xúc phạm đến danh dự và nhân phẩm của chị, thì hà cớ gì Tòa yêu cầu chị phải “đem theo tài liệu cung cấp địa chỉ của ông Cù Huy Hà Vũ” để trình Tòa?! Chính Nhà nước đã cho phép Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ ra khỏi tù và xuất cảnh qua Hoa Kỳ cơ mà!
Với cách giải quyết cù cưa của chính quyền lâu nay, chắc gì đã không có “vĩ thanh của vĩ thanh”!
Bauxite Việt Nam

Kính gởi Ban Biên tập,

Tôi là Hồ Lê Như Quỳnh, người bị biết đến nhiều qua các bài của báo Công an TP HCM. Sau khi ra khỏi B34 tôi đã thực hiện thủ tục khởi kiện báo này tại Tòa án quận 1, đến ngày 26/9/2011 tôi đã thực hiện xong các yêu cầu của Tòa về việc xác nhận tham gia tố tụng với tư cách "người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan" qua giấy xác nhận có ghi rõ địa điểm đang giữ ông Cù Huy Hà Vũ do ông Vũ viết.

Ngày mai, 20/6/2014 theo Giấy triệu tập được ký ngày 18/6/2014 tôi sẽ đến Tòa Q1 "để làm việc" và cũng được đề nghị mang theo tài liệu cung cấp địa chỉ của ông Cù Huy Hà Vũ.

Đây là thông tin mới nhất liên quan vụ hai bao cao su đã qua sử dụng, kính nhờ quý trang đăng để mọi người biết tên tôi qua vụ hai bao cao su rõ.

Chân thành cảm ơn.
clip_image001
clip_image003
(BVN)

No comments: