Sunday, May 13, 2012

(137) Con số 13 và Tướng Phan Trọng Chinh


Ngày 13 năm tháng ấy, con số 13 và Tướng Phan Trọng Chinh
  ( HNPĐ )Năm 1967 chiến sự đang bước sang một bước khác. Việt Cộng, một mặt vẫn giữ sở trường cắn trộm là chiến thuật du kích chiến. Một mặt, đưa lính chính quy Bắc Việt xâm nhập miền Nam và phát động những trận đánh mang tính “ quy ước bỏ túi” để mở rộng vùng hoạt động lớn hơn, xa hơn.
Cùng với diễn biến khó đoán cuả tình hình chính trị. . .Quân đội Mỹ đã tổ chức những cuộc hành quân phối hợp với Quân lực Việt Nam Cộng hòa trên quy mô lớn. . .
Tôi cùng 13 sĩ quan hăm hở bước ra khỏi cổng trường mẹ, với hào khí. . . “ Chỉ ít năm sau thôi, cây can mà một vị tướng thường cầm khi đi thị sát mặt trận thế nào cũng lọt vào tay của mình. . .”
Tôi ra trường trong một bối cảnh như thế đấy, trong một tâm sự như thế đấy
Con số định mệnh 13, làm bọn tân sĩ quan chúng tôi mất ngay cái hứng khởi dạt dào lúc ban đầu. . . Ông Đại uý có cái đầu hói, Vũ Hữu Soạn trưởng phòng 1 cầm tờ giấy tổng kết cuối cùng, về đơn vị cuối cùng trong cuộc “ Tranh nhau ra những đơn vị thiện chiến”. Ông huơ huơ tờ giấy:
- Sư đoàn 25 Bộ Binh 13 mống!
Cả khóa gần 200 người cười ầm lên.
Tôi đỏ mặt lên vì xấu hổ, phần vì cái sư đoàn 25 vô danh tiểu tốt, sinh sau đẻ muộn, phần vì con số 13. Thằng cùng khóa Doãn Thiện Niệm bắt thăm trúng Thủy quân lục chiến gắt với tôi:
- Mày vất cái mặt bí sị của mày đi xem nào, tao theo dõi tin chiến sự, Sư đoàn 25 có ông Tướng Nhẩy dù Phan Trọng Chinh , mới vưà có mấy trận Hố Bò, Bời Lời thắng lớn.
Tôi xì:
- Ồ chó ngáp phải ruồi
Tôi nói như hét:
- Về cái sư đoàn cò con này thì bao giờ mới được cầm can hở trời? Còn con số 13 nữa, cha Soạn này, Đ. biết du di cái gì cả. Để xem trong 13 thằng, thằng nào bỏ mạng sa trường trước tiên.
Tôi nói đùa với Nguyễn Đức Thành khi hai đứa ngồi trên xe đò từ ngã tư Quốc lộ 1 vào Đức Hòa là nơi có Bộ tư lệnh của cái Sư đoàn thổ tả này:
- Đường xá, như thế này thì làm sao dù được về Sài gòn cơ chứ?
Vị Thiếu tá Tổng quản trị, tuy trông như sắp đến tuổi hồi hưu, nhưng rất trẻ tính:
- Chào hai ông Tướng nhà trời, còn 11 ông tướng nữa đâu rồi? Chắc còn bận thề non hẹn biển với mấy em gái hậu phương chứ gì?
Tôi mau miệng:
- Thằng nào cũng sợ là người số 1 , hay người thứ 13 của con số xúi quẩy này, cho nên chẳng thằng nào dám thò đầu lên đây Thiếu tá ạ.
Vị Trưởng phòng vui vẻ:
- Hai ông mãnh, ai là người số 1 ?
Lẽ dĩ nhiên cả hai đưá chẳng thằng nào dám nhận, ông Trưởng phòng già phì cười:
- Không thằng nào dám nhận, tao coi như cả hai đứa là số 1. Tao sẽ thay Thượng đế cải xui thành hên cho hai đứa bay chọn Trung đoàn trước.
Tôi hỏi:
- Bố có thể cho chúng con biết Trung đoàn nào đóng ở chỗ nào không?
Ông Thiếu tá già cầm cây bút chì mỡ chỉ lên một tấm bản đồ “ Lãnh thổ phụ trách” to tướng treo trên tường.
- Này xem đây, “Thằng” 49 đang ở Tây Ninh, Trung đoàn trừ đang quạp cơm sấy, cá khô ở Bời Lời, thằng nào muốn?
Cả hai chúng tôi đều nói:
- Cho qua đi bố.
- Mới ra trường đã rét rồi hả các con?
Thành gãi đầu:
- Chả là con có nghe câu truyền miệng:
Đường dài là đường Trần Hưng Đạo.
Gái xạo là gái Tây Ninh!

- Thôi xin bố tha cho chúng con làm phước.
Ông lão vẫn vui:
- “Thằng” nữa là “ thằng” 50 đang đóng tại Củ Chi.
Hai chúng tôi đồng loạt:
- Củ Chi, Chỉ Cu! Nghe đã nhột rồi. Bố cho qua luôn nghe bố!
Ông già di ngòi bút xuống một vùng có mầu xanh bát ngàn của đước, bần và dừa nước. Ngọn bút của ông dừng lại một huyện lỵ có một con sông xanh ngăn ngắt, có chỗ thóp lại như cái vòng eo con gái, có chỗ phình ra như cái bụng cuả một thiếu phụ đang mang bầu, đang ôm ấp rạo rực.
- Thằng 46 này đóng bản doanh tại Cần Giuộc, năm vừa qua, có hai sĩ quan tử trận. .
Thành ngạc nhiên:
- Cả năm mới có hai sĩ quan tử trận trong một chiến trường khốc liệt như thế này thì có gì lạ hả bố
Ông Thiếu tá già cười hinh hích:
- Cái lạ là chúng chết. . .Trên giường của các em nội tuyến Việt Cộng, ngay sau khi chén xong bát cơm mới chợ Đào mới chết chứ! Hai thằng bay có muốn theo chân đàn anh ấy không? Khoái gái Long An rồi hỉ?
Thành lại đía:
- Thà một phút huy hoàng rồi phụt tắt, bố ạ.
Ông Thiếu Tá già gấp tập hồ sơ lại:
- Bây giờ nói chuyện nghiêm túc. Mời hai ông “Tướng” ra Đức Hòa ăn cơm, đúng 2 giò, sửa sang quân phục, vào trình diện ông Tướng thật, nhớ đúng giờ nghe mấy cha nội. À mà mấy " tướng" có biết ngày hôm nay là ngày nào không...Đó lại là ngày 13 đó nghe mấy...con !
Nghe đến ông Tướng thật này, tụi tôi đã mất hứng, vì những lời đồn đãi vì tính “ réc lô” của ông ta.
Đúng giờ. . .Tôi và Thành đứng trước văn phòng Tư lệnh, cửa mở toang , chúng tôi dáo dác tìm sĩ quan Chánh văn phòng, nhưng không thấy.
Tôi bảo Thành:
- Chẳng thấy ma nào cả.
Tôi tiến đến gần một ông, có lẽ là hạ sĩ quan, đang mặc cái áo thung, quần lính, đang ngồi ở tam cấp bên cạnh:
Thành hỏi:
- Ê, chú lính kia, văn phòng văn phiếc cái gì mà chẳng có một mống nào cả là làm sao?
Ông hạ sĩ quan hỏi:
- Mấy ông mới ra trường hả, sao thấy không khí tác chiến thế nào?
Thành bỗng ra oai:
- Bộ ông là lính mà muốn cà giỡn với sĩ quan hả ?Tôi hỏi ông Văn phòng có làm việc không?
Tôi nhìn ông lính già còm cõi mà thương, ông già hình như vẫn quen bị quát nạt, vẫn từ tốn nói:
- Hình như Thiếu tướng vừa đi thị sát mặt trận về thì phải, còn Thiếu tá Chánh văn phòng, vợ đau, đi phép rồi. Các Thiếu úy chờ một chút đi!
Thành kéo tay tôi:
- Tao với mày trở lại phòng Tổng quản trị giả lã với ông già gân kia một chút rồi dọt lẹ. Con bồ tao nó đang chờ ở Sài Gòn.
. .Vị Thiếu tá già cười:
- Sao gập “ Sếp” xong rồi phải không? Sự vụ lệnh đây, tớ viết cho các ngươi trước hai ngày. Chơi vừa vừa thôi nha, mào gà với thổ lậu không theo quý con đi hành quân được đâu đấy. Mà “ Sếp” hôm nay sao " ban huấn từ" ngắn gọn vậy?
Thành trả lời:
- Văn phòng Tư lệnh gì mà vắng như cái chùa Bà Đanh, Chánh văn phòng chẳng thấy, Tướng. . . Tiếc cũng chẳng thấy?
Vị thiếu tá há hốc mồm:
- Các con nói sao? Chính bố mày đây, mới đem sự vụ lệnh của mấy con cho ổng ký, các con nói chi lạ rứa?
Vẫn Thành:
- Không thấy ai thì nói không thấy, chúng con nói dóc bố hả. Đã thế còn gặp thằng cha lính già nói năng lôm côm.
Vị Thiếu tá hỏi dồn:
- Ông già nào?
Thành bực tức:
- Thì cái thằng lính già hay hạ sĩ gì đó, mặc cái áo thung cháo lòng, ăn nói cà chớn!
Ông Thiếu tá hỏi dồn:
- Rồi các ông nói với ông ta làm sao?
Thành nổi nóng thật sự:
- Bố ơi, Bố làm sao vậy? Lính ra lính, quan ra quan. Con chửi vào mặt nó rồi!
Nét mặt của vị sĩ quan già bỗng xạm lại:
- Chết cha các con rồi, các con ơi. Ông đó là ông Tướng Tư lệnh đó!
Mặt Thành không còn hột máu, ông Trưởng phòng vừa lôi hai đứa chúng tôi trở ngược văn phòng Tư lệnh vừa nói:
- Đúng là con số 13.
Hai thằng tân sĩ quan mói ra trường ngổ ngáo, coi trời bằng vung, biến thành hai con chi chi, trong khi ông lính già lúc nãy, biến thành ông Thiếu tướng Tư lệnh Sư đoàn trong quân phục Nhẩy dù với hai ngôi sao lấp lánh trên ve áo, đang vừa uy nghi, vừa như hai tảng băng ngồi kia.
Thành biết tội, xưng danh như hét:
- Thiếu úy Nguyễn Đức Thành, số quân 65/ 119….. . Trình diện và xin lỗi Thiếu tướng!
Sau đó đến lần tôi, tôi cũng trình diện như thế nhưng bỏ hai tiếng xin lỗi đi.
Thiếu tướng Chinh, đứng phắt dậy, với một động tác nhanh, gọn, cứng cáp ông dơ tay chào lại. Con “ tim non” cuả hai thằng tôi nhẩy nhót trong lồng ngực cho đến khi ông vừa cười, vừa bắt tay chúng tôi.
Ông hỏi Thành:
- Tại sao cậu xin lỗi tôi?
Thành bẻn lẻn:
- Tại tôi vừa. . .Chửi Thiếu tướng!
Thiếu tướng Chinh cười ha hả:
- Không biết, không có tội. Vả lại cậu chỉnh tớ lúc đó là phải. Phải vào tay tớ, tớ còn hoạnh họe cho ra nhẽ. Xem “ cái anh chàng” đó cấp bậc gì, làm ở phòng ban nào, giờ hành chánh sao lại ăn vận như thế nữa cơ ?
Sau khi thân mật hỏi han, khuyên bảo cách cư xử với những người lính sao cho công bằng, sao cho có tình thân, tình người. Ông chấm dứt phần thuyết giảng:
- Hai Thiếu úy đưa sự vụ lệnh đây.
Ông lấy bút hí hoáy cái gì rồi trao cho chúng tôi, ông đứng lên vỗ vai từng đứa:
- Tôi hy vọng sẽ đến tận mặt trận gắn huy chương cho các bạn, gắng lên nghe.
Chúng tôi hớn hở mang cái không khí ấm áp ấy ra về. và chúng tôi còn thấy ấm áp hơn khi thấy hàng chữ ông viết trên sự vụ lệnh :
“ Cho đương sự đi phép 4 ngày, trước khi trình diện đơn vị mới”
Tôi kể câu chuyện nhỏ nhân ngày 13 của tháng 5  năm ấy và này như một tấm lòng của một thuộc cấp đối với vị chỉ huy đáng kính của tôi.
Nguyễn Trọng Hoàn

No comments: